Chương 38: Trở Lại (1)

Ngày đầu tiên quay trở lại trường học sau chuyện đánh nhau đuổi học ồn ào mang lại cho Khánh Dương cảm giác khác lạ. Sau khi tin tức được công bố ra ngoài, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hoàn toàn khác, thậm chí địa vị của cô trong trường lúc này gần như là ngang bằng với hội học sinh rồi. Có người còn nói chỉ cần Khánh Dương muốn thì vị trí nữ sinh có quyền lực nhất khối 11 cũng không còn là của Nhã Vy nữa.

Với tất cả những điều này Khánh Dương đều không mấy quan tâm, cô vốn không thích liên quan đến những chuyện thị phi nữa rồi.

Hôm nay Khánh Dương không đi thẳng về lớp mình mà đến lớp của Việt Anh trước. Cô dừng trước cửa lớp 10A rồi nhìn vào bên trong tìm kiếm, Việt Anh chưa đến nữa. Khánh Dương có chút thất vọng, hay là giờ giải lao rồi sang nhỉ. Nhưng mà lý do cô tìm Việt Anh hôm nay lại không muốn ai biết. Nếu như để giờ giải lao mới sang thì phải giải thích với mọi người rồi. Khánh Dương quyết định chờ đợi thêm năm phút xem sao.

Khánh Dương đứng chờ chưa được bao lâu thì đã có một nữ sinh nào đó đến bắt chuyện với cô: "Chị ơi, chị có phải là chị họ của Việt Anh không ạ?"

"Ừ đúng rồi em." Khánh Dương cười đáp.

Sau chuyện tuần trước thì Khánh Dương đã bắt đầu thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Việt Anh rồi. Sau khi nhận được câu trả lời từ Khánh Dương, gương mặt của nữ sinh nọ thoáng qua nét mừng rỡ.

"Vậy chị cho em hỏi mấy điều về Việt Anh với nha."

Trước ánh mắt mong chờ của người bên cạnh, Khánh Dương nhún vai đồng ý. Cô cũng không có lý do gì để từ chối. Cảm giác làm chị họ của người nổi tiếng cũng không tồi nhỉ. Bỗng dưng được săn đón hơn hẳn.

"Mẫu con gái Việt Anh thích là gì vậy chị?"

Khánh Dương đơ ra mấy giây, làm sao mà cô biết được. Sau một thời gian gặp lại ngay cả em họ mình cô còn không nhận ra nữa thì làm sao cô biết Việt Anh thích mẫu người như thế nào chứ. Khánh Dương cười gượng gạo, cố gắng che giấu đi cảm giác làm chị đầy thất bại của mình.

"À cái này..."

"Chị đang nói xấu em đó hả?"

Sự xuất hiện của Việt Anh chính thức cứu Khánh Dương một mạng, cô nhìn nữ sinh nọ với ánh mắt đầy có lỗi, không phải cô không muốn giúp mà người ta đang ở đây mất rồi cô có muốn nói gì cũng không nói được, lý do bất khả kháng mà. Nữ sinh nọ nhìn thấy Việt Anh liền rơi vào tình trạng lúng túng, đỏ mặt quay đi. Khánh Dương âm thầm cảm thán, coi vậy mà cô bé này dễ xấu hổ nhỉ.

"Thôi em vào lớp trước, em chào chị."

Nữ sinh đó nói xong rồi chạy vào lớp. Khánh Dương nhìn theo mất một lúc, hình như từ xưa tới giờ cô không bao giờ có được dáng vẻ này nhỉ. Không phải là cô không biết ngại nhưng bình thường Khánh Dương vẫn luôn kiểm soát biểu cảm của mình khá tốt nên dường như cô không bao giờ hoảng loạn như vậy trước mặt người mình thích cả. À khoan đã, không phải là chưa từng, hình như đêm hôm đó cô cũng bỏ chạy trối chết mà, gương mặt Khánh Dương thoáng chút trở nên tăm tối, vì sao cô lại nhớ về tình huống mất mặt đó chứ.

Việt Anh nhìn gương mặt liên tục thay đổi biểu cảm của Khánh Dương, lại một lần nữa cảm thấy tổn thương khi bản thân mình bị phớt lờ. Việt Anh bất mãn lên tiếng, dời sự chú ý của Khánh Dương về phía mình.

"Nè chị nhìn đủ chưa, chị chuyển qua thích con gái rồi à?"

"Ờ, biết đâu được."

Khánh Dương ném cho Việt Anh một ánh mắt đầy khinh thường. Việt Anh cảm thấy có phần bất lực với người chị họ này, tuy cả hai có thể lớn lên nhưng Khánh Dương vẫn cục súc như ngày nào.

"Thôi, ai cũng biết chị với ông Nam là một đôi rồi." Việt Anh hừ một tiếng rồi nói.

"Muốn chết hả?"

Khánh Dương lườm Việt Anh một cái, còn giơ tay lên muốn đánh cậu. Việt Anh nhanh nhẹn nhảy về phía sau mấy bước. Cậu không còn là cậu bé béo tròn mập mạp bị cô lôi ra đánh mỗi ngày nữa rồi. Khánh Dương cũng không thật sự đánh Việt Anh mà chỉ là vung tay lên như một thói quen hồi còn bé. Cô nghĩ mình phải sớm từ bỏ tật xấu này mới đước.

"Phải chi ông Nam đi ngang qua thấy được cảnh này nhỉ?"

"Tiếc là không được rồi. Thôi dài dòng quá, đưa chìa khóa cho chị."

"Có ai mượn đồ của người khác mà như chị không?"

Dù Việt Anh bất mãn nhưng cũng lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Khánh Dương. Cậu âm thầm dành ra vài giây mặc niệm cho kẻ đáng thương nào bị Khánh Dương lôi vô nhà kho đánh cho một trận. Khánh Dương nhận chìa khóa từ Việt Anh, khóe môi cong lên nụ cười hài lòng. Việt Anh nhìn mà lạnh cả sống lưng.

"Kẻ nào đáng thương vậy?" Việt Anh tò mò hỏi.

"Còn ai ngoài kẻ khiến cho chị của em bị người ta đánh hội đồng hai lần chứ."

"Ủa, chứ không phải đuổi học hết rồi à?"

"Chị của em bị ai ghét mà em cũng không biết nữa hả? Vậy mới nói có người nhà làm trong hội học sinh cũng không dựa dẫm được gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!