Chương 37: Cuối Tuần (4)

Bà Hà xem hết đoạn phim trên tay, thái độ vẫn nhàn nhạt không có gì thay đổi. Bà trả lại điện thoại cho Cẩm Loan rồi hỏi ngược lại cô ta: "Cháu muốn gặp cô chỉ vì muốn cô xem được cái này?"

Cẩm Loan nhận lại điện thoại trong sự hoang mang và mờ mịt, vì sao bà Hà lại không phản ứng gì. Sự thờ ơ của bà khiến cho những lời Cẩm Loan đã chuẩn bị sẵn bỗng dưng không biết phải nói ra như thế nào.

"Dạ phải." Cẩm Loan ấp úng trả lời. Cô ta lo lắng nhìn bà Hà, chờ đợi bà sẽ đùng đùng tức giận, nếu không ít nhất cũng phải là cảm giác thất vọng hay tương tự như vậy. Nhưng vì sao lại không có gì cả. Bà Hà hoàn toàn không có một phản ứng hay biểu cảm nào khi xem đoạn phim mà cô vừa mở.

"Nếu như không có gì thì cô về phòng đây."

Bà Hà chờ một lúc, không thấy Cẩm Loan nói gì thêm nữa thì có ý muốn rời khỏi phòng khách. Cho dù kịch bản đã chuẩn bị hoàn toàn không thể sử dụng được nhưng Cẩm Loan rất khó khăn mới có được cơ hội tốt như thế này, đương nhiên không cam lòng bỏ qua. Ngày mai Khánh Dương đã rời khỏi biệt thự này rồi, nếu như Cẩm Loan không nhân cơ hội này loại bỏ đi Khánh Dương thì cô ta sẽ không còn một cơ hội nào nữa.

May mà ông trời đã giúp đỡ Cẩm Loan. Lúc nãy vì thấy trên tầng ba còn sáng đèn nên cứ nghĩ rằng có ai đó sử dụng xong mà quên tắt nên muốn lên để kiểm tra, ai ngờ lại vô tình bắt gặp cảnh Hoàng Nam và Khánh Dương đang hôn nhau say đắm ở ngoài sân thượng. Cẩm Loan cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, tuy rằng trong lòng rất đau khổ và tức giận nhưng cô ta vẫn còn một chút lý trí nên đã lấy điện thoại ra chụp hình lại, thấy còn chưa đủ còn quay luôn một đoạn phim.

Nhất định phải cho bà Hà nhìn thấy được bộ mặt trơ trẽn của con người này để bà đuổi Khánh Dương đi ngay hôm nay, không được thì cũng phải để lại ấn tượng vô cùng xấu. Có thể bà Hà có thể chấp nhận một người có bề ngoài không nghiêm túc, nhưng nếu còn nhân cách cũng như vậy thì không còn gì có thể cứu vãn được nữa. Thế nhưng Cẩm Loan không hiểu vì sao bà Hà xem xong, chẳng những không tức giận mà ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, hệt như là xem một đoạn phim bình thường.

Cẩm Loan có tí không cam lòng, hay là bà đang cố gắng nén giận trước mặt người lạ để không khiến Hoàng Nam mất mặt nhỉ. Cẩm Loan không nhịn được liền nói một câu: "Cháu cũng không ngờ được chị ta lại là người như vậy. Cô đừng mắng anh Nam. Nếu chị ta đã muốn dụ dỗ rồi thì anh Nam cũng khó mà từ chối. Anh ấy là người tử tế mà."

Bà Hà vốn dĩ đã muốn nhắm mắt cho qua hành động đêm nay vì hiện tại trong nhà vẫn đang có khách nhưng chính lời nói đầy giả tạo này là giọt nước tràn ly, vượt qua mọi giới hạn và sự bao dung cuối cùng của bà dành cho cô gái này. Bà cảm thấy mình bị Cẩm Loan xem thường quá mức rồi. Bà sống bao nhiêu năm trên đời như vậy, loại con gái nào cũng gặp qua, làm sao mà không nhận ra được dụng ý thật sự sau lời nói của Cẩm Loan chứ.

Còn muốn lợi dụng bà để tác động vào mối quan hệ của Hoàng Nam và Khánh Dương, thật là không biết trời cao đất dày là gì.

Bà Hà không thể hiện sự bất mãn của mình ra ngoài, trước sự mong chờ của Cẩm Loan bà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Tuổi trẻ yêu nhau là điều bình thường mà, sao lại nói là dụ dỗ được. Cô còn đang lo không biết có phải là Hoàng Nam mới là người lừa con gái nhà người ta không nữa. Cô phải kêu chú nói chuyện lại với nó mới được."

Cẩm Loan dường như không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Khó khăn lắm cô ta mới duy trì được biểu cảm bình thường của mình. Cô ta không tin bà Hà lại là người suy nghĩ thoáng đến như vậy. Tuyệt đối không thể nào. Chắc chắn vì bà đang muốn giữ hình tượng mà thôi.

"Cháu nhớ chị ta nói mình không phải là bạn gái anh Nam mà. Cô hiền ơi là hiền, nói ra cũng có gì đâu mà phải sợ. Vậy mà chị ta lại dám nói dối cô, trước mặt thì nói chỉ là bạn học, sau lưng lại lén lút với anh Nam. Cháu thật sự không hiểu nổi luôn đó cô."

Trước lời nói đầy sự quan tâm của Cẩm Loan, bà Hà thoáng chút rùng mình. Bà không ngờ rằng tới độ tuổi này rồi mà mình còn phải đối diện với kiểu con gái như thế này. Thời bây giờ người ta dùng từ gì nhỉ, hình như là trà xanh thì phải. Bà Hà luôn là người công tư phân minh, dù sao thì mẹ của Cẩm Loan cũng làm việc khá tốt, bà cũng không thể vì một đứa con gái còn chưa đủ trưởng thành về mặt suy nghĩ mà phải đuổi việc mẹ của cô ta.

Nhưng Cẩm Loan ngày càng không biết giới hạn là gì. Chẳng lẽ cô ta nghĩ rằng bà là loại người ngu ngốc, chỉ cần cùng nhau trò chuyện một thời gian thì muốn nói gì bà cũng sẽ tin hay sao. Bà vẫn chưa muốn gỡ lớp mặt nạ hiền hậu của mình xuống.

"Thật ra thì không cần là bạn trai bạn gái mới hôn nhau được đâu cháu."

Lần này thì dù Cẩm Loan có cố gắng tới đâu thì gương mặt vẫn lộ ra biểu cảm khó tin vì điều này vốn dĩ nằm ngoài nhận thức của cô ta rồi. Cẩm Loan không hiểu, dù cho bà Hà có quý mến Khánh Dương thì cũng không đến mức nói những lời như thế này chứ. Điều này hoàn toàn là không đúng mà.

"Thôi chuyện hôm nay cô coi như là chưa từng xảy ra, cô về phòng trước."

"Nhưng... cháu không hiểu. Chẳng phải cô cũng rất quý cháu sao?"

Cẩm Loan không cam lòng đành phải nói ra những gì bản thân đang nghĩ. Chẳng phải từ trước đến nay cô ta vẫn hay nói chuyện cùng với bà Hà hay sao, bà cũng rất quý cô. Thỉnh thoảng bà còn tặng cô một vài món đồ có giá trị không nhỏ, rõ ràng là có dụng ý riêng. Tại vì sao thái độ của bà lại hoàn toàn thay đổi từ khi Khánh Dương xuất hiện. Cô ta không hiểu, Khánh Dương đã làm gì mà khiến cho bà Hà hoàn toàn lạnh nhạt với cô ta như vậy, kể cả khi có đoạn phim kia nhưng vẫn được ưu ái hơn.

"Ừ, cô đã từng rất quý cháu."

"Chẳng lẽ là vì chị ta? Cô mới gặp chị ta mới có một ngày thôi mà."

"Cháu và Khánh Dương không giống nhau."

Cẩm Loan nghe xong rất muốn phản bác nhưng cô ta chợt nhận ra những gì mình sắp nói có vẻ không phù hợp cho lắm. Nhưng cô ta nghĩ rằng mình cũng không đoán sai, bà Hà quý cô như vậy, không phải là vì muốn tác hợp cô cùng Hoàng Nam hay sao. Bây giờ bỗng dưng Khánh Dương xuất hiện, không phải là người bà đã vừa ý ngay từ đầu, vì sao lại không tức giận, lại chẳng còn ngăn cản hay thể hiện bất kỳ thái độ gì. Vì sao không bênh vực cô chứ?

Chẳng lẽ vì bà nhận ra rằng bỗng dưng có một người phù hợp hơn với Hoàng Nam hay sao.

"Nhưng mà cháu..."

Cẩm Loan muốn nói gì đó nhưng lại không nghĩ ra được lời nào uyển chuyển nên đành phải dừng lại. Cô ta sắp tức điên rồi, không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này.

"Có lẽ từ trước đến nay cháu hiểu sai tâm ý của cô rồi đúng không? Cô đối xử với cháu tốt như con gái của mình, chứ không phải là con dâu."

Bà Hà bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, bà quyết định vạch trần Cẩm Loan.

"Hơn nữa cô cũng không có ý định chọn sẵn ai cho Hoàng Nam cả. Nó thích ai thì là người đó. Con dâu của cô là người con trai cô thích, không phải là người cô thích. Trước đây cô quý cháu là vì cô xem cháu như con gái của mình, nếu Hoàng Nam thích cháu thì cô sẽ ủng hộ, còn nếu không thì cháu vẫn mãi như con gái của cô. Nhưng có vẻ ngay từ đầu, cháu không muốn làm con gái của cô rồi đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!