Chương 36: Cuối Tuần (3)

Khánh Dương nằm trên giường một lúc vẫn không ngủ được, suy nghĩ một hồi không hiểu sao lại nhớ về những gì vừa thấy ở trung tâm thương mại lúc nãy. Cô đoán không sai mà, bà Hương thật sự đã dùng tiền để ra điều kiện với Thùy Chi. Nhìn thấy Thùy Chi kiên quyết bỏ đi như vậy không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy người bạn này có chút đáng thương. Không biết là tên Nguyên Khang kia đã biết chuyện chưa.

Khả năng cao là sẽ không bao giờ biết rồi.

"Tại sao người ta cứ phải đâm đầu vào những chuyện tình biết trước không có kết quả như vậy nhỉ?"

Khánh Dương lẩm bẩm một mình. Cô chắc chắn sẽ không bao giờ trải qua hoàn cảnh như vậy. Có lẽ vì ba mẹ cô dễ tính, vốn dĩ cũng không quá khắt khe trong vấn đề hoàn cảnh tương xứng. Hoặc là họ luôn tin rằng cô sẽ không đâm đầu vào những chuyện như thế này. Ngay từ khi bắt đầu yêu đương, Khánh Dương đã không muốn mình phải rơi vào những tình huống ngặt nghèo và đau khổ như vậy. Vì đã sớm biết sẽ có những cuộc tình sẽ không có kết quả nên cô cũng giới hạn đối tượng hẹn hò của mình.

Có những người vốn dĩ đừng nên gặp gỡ, cũng đừng nên bắt đầu.

Kể ra cô quen biết Hoàng Nam một cách chính thức là sau khi vào học trường Silver, vì cảm thấy phù hợp nên mới tiếp tục để mọi thứ phát triển xa hơn. Nếu như chuyện của cô và Hoàng Nam kết thúc thì chắc chắn sẽ do bản thân hai người chứ không thể nào bị điều kiện gia đình hai bên ngăn cản. Việc có tình cảm với nhau mà bị hoàn cảnh chia cắt thật là đau lòng biết bao. Tốt nhất là đừng để nó bắt đầu mới tốt.

Điện thoại của Khánh Dương rung lên, báo hiệu có tin nhắn mới. Khánh Dương cứ ngỡ là Hoàng Nam nhắn cho mình nhưng hóa ra lại là Cảnh Nguyên. Cảnh Nguyên gửi cho cô một đường link bài hát muốn cô nghe thử. Bọn họ đã nói chuyện với nhau một thời gian, Cảnh Nguyên là người dễ gần nhưng không phải là kiểu cô thích nên cuộc nói chuyện vẫn dậm chân tại chỗ. Dù không có Hoàng Nam, Khánh Dương cũng không thích Cảnh Nguyên.

"Cậu ổn chưa?" Cảnh Nguyên gửi tin nhắn đến, hỏi về tình trạng của Khánh Dương sau trận đánh nhau ngày hôm đó.

Khánh Dương nhìn lên trần nhà, không lẽ cô lại trả lời mình vừa bị thương thêm nữa chắc là Cảnh Nguyên hoảng sợ mất. Thôi vẫn nên là nói đối thì hơn: "Cũng ổn rồi. Cảm ơn cậu."

Khánh Dương và Cảnh Nguyên nhắn tin qua lại mấy câu rồi kết thúc. Cô thật sự không có chủ đề chung khi nói chuyện với cậu bạn này. Cả hai như thuộc về những thế giới khác nhau vậy.

Khánh Dương vẫn chưa ngủ được, cô mở cửa ra ban công hóng gió một tí. Từ ban công nhìn ra xa là một dòng sông. Không khí buổi tối mát mẻ thoải mái, thích hợp để thư giãn. Khánh Dương quan sát xung quanh, vô tình bắt gặp ở một ban công khác song song với phòng của cô, Hoàng Nam cũng đang ở bên ngoài. Cô không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào nhưng khi cô nhìn sang thì bắt gặp Hoàng Nam cũng đang nhìn mình.

Khánh Dương vô cùng bất ngờ, điện thoại cô đang cầm trên tay bất chợt rung nhẹ, là cuộc gọi đến từ Hoàng Nam.

"Không ngủ được à?"

"Ừ."

"Dương muốn ăn gì đó không?"

"Sao? Muốn mời Dương ăn gì đây?"

"Đi ra khỏi phòng đi."

Khánh Dương nhanh chóng đồng ý. Cô quay trở lại phòng, khoác thêm một chiếc len mỏng vào rồi mới rời khỏi phòng ngủ dành cho khách.

Khánh Dương vừa mở cửa thì thấy Hoàng Nam đã đợi sẵn. Hắn kéo Khánh Dương xuống phòng bếp rồi mở tủ lạnh lấy ra một hộp kem gelato từ Ý. Khánh Dương thích đồ ngọt nên khi vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên nhưng cô vẫn phải giả vờ đắn đo một lúc, coi như là tự an ủi bản thân rằng ít nhất cô cũng đã cố gắng suy nghĩ bằng lý trí rồi, còn sau đó có bị dụ dỗ như thế nào thì không thể nào kiểm soát được.

"Nam định lừa cho Dương mập lên đúng không?" Khánh Dương cười hỏi.

"Không sao đâu, lâu lâu ăn một lần mà. Coi như là Nam năn nỉ nha."

"Nam nói vậy nên Dương mới ăn đó nha."

Từ lâu Hoàng Nam đã chú ý đến sở thích ăn đồ ngọt của Khánh Dương, nhất là sau lần bị Việt Anh châm chọc không hiểu rõ cô bằng cậu nhóc. Nhưng vì ý thức sức khỏe và duy trì vóc dáng nên Khánh Dương không dám ăn nhiều. Vì để cho cô vui vẻ hắn đành tình nguyện đóng vai kẻ xấu.

Hoàng Nam kéo Khánh Dương lên tầng ba. Sân thượng là một khu vực tương đối trống trải, ngoài một vài chậu hoa kiểng thì còn có một chiếc bàn gỗ và hai chiếc ghế cao, thích hợp cho việc ngồi ngắm cảnh. Dựa theo cách bài trí này, Khánh Dương đoán là gia đình Hoàng Nam không thường xuất hiện ở đây cho lắm. Dù mọi thứ vẫn được dọn dẹp thường xuyên để duy trì sự gọn gàng và sạch sẽ nhưng lại khá đơn giản, không đầu tư bằng những nơi khác. Có lẽ là họ quá bận rộn để lên nơi này thư giãn đi.

Hoàng Nam và Khánh Dương ngồi ở bàn gỗ sát bên tường ở sân thượng. Từ đây có thể quan sát được bao quát toàn bộ khu phố mà Hoàng Nam đang sống, xung quanh là tầng tầng lớp lớp biệt thự với các kiểu dáng khác nhau. Tuy nhiên vì nơi này đã được quy hoạch và tuân thủ theo một số quy tắc về việc xây dựng nên không mang đến cảm giác tù túng và khó chịu như mọi người vẫn nghĩ.

"Dương ngủ không quen chỗ à?"

Hoàng Nam tò mò hỏi sau khi đưa hộp kem cho Khánh Dương. Cả hai cùng ăn chung một hộp kem vị vani, vô cùng vui vẻ hòa hợp.

"À không phải, hôm qua vẫn ngủ ngon. Chắc do hôm nay ngủ nhiều quá."

Khánh Dương trả lời. Lúc này tâm trạng của cô vô cùng tốt sau khi được ăn kem, cộng thêm gió đêm mát lạnh mang đến một cảm giác vô cùng dễ chịu.

"Chuyện của Thùy Chi hồi tối Nam thấy thế nào?" Khánh Dương chợt hỏi, cô cũng muốn nghe một chút về ý kiến của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!