Khi Khánh Dương tỉnh lại lần thứ hai thì đã là chín giờ sáng hôm sau trong tiếng chuông tin nhắn dồn dập. Cô bật người ngồi dậy, hoảng loạn cầm điện thoại lên xem. Khi nhìn thấy thời gian hiện lên trên màn hình liền tỉnh hết cả ngủ. Trời ạ, cô ngủ một mạch đến chín giờ sáng, hơn nữa lại còn đang ở nhà của người khác. Khánh Dương nhìn qua tin nhắn, sau khi chắn chắn không có gì quan trọng thì lập tức lao vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Khánh Dương thầm mắng bản thân mình, hình như đêm qua cô đã ngủ quên, báo thức cũng không thèm đặt. Dù cô đã định bụng việc mình ở nhà Hoàng Nam hai ngày là một chuyện "sống để bụng, chết mang theo" nhưng cô không khỏi tưởng tượng đến cảnh mẹ của mình sẽ nổi trận lôi đình khi biết cô cư xử như thế này ở nhà người khác, chẳng khác nào như đang bôi tro trát trấu vào mặt bà.
Trong đời Khánh Dương chưa bao giờ làm vệ sinh cá nhân nhanh đến như vậy. Cô mở tủ đồ, bên trong là hơn mười bộ quần áo với đủ loại phong cách khác nhau mà mẹ của Hoàng Nam đã chuẩn bị. Toàn bộ đều là đồ mới. Khánh Dương chẳng còn tâm trí để cân nhắc và chọn lựa, cô chỉ lấy một bộ gần với phong cách của bản thân nhất rồi nhanh chóng đổi với bộ đồ ngủ đang mặc trên người.
Khánh Dương chuẩn bị xong thì lại cầm điện thoại kiểm tra, vì sao Hoàng Nam không liên lạc gì với cô thế này. Cô không biết làm thế nào, nếu như ở trong phòng mãi thì cũng không ổn. Khánh Dương ôm trán, vậy mà cô lại quên xin số điện thoại mới của hắn mới chết. Thôi đành ra ngoài xem tình hình thế nào vậy.
Khánh Dương mở hé cửa phòng, dù đã chín giờ sáng nhưng không gian bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, thậm chí một tí âm thanh ồn ào cũng không có. Điều này làm cô cảm thấy bất an, không phải là cô dậy trễ quá nên mọi người đều đã ra ngoài rồi đó chứ. Cô bước ra khỏi phòng, quan sát xung quanh một lượt. Khánh Dương ở phòng dành cho khách, nằm ở cuối dãy trên lầu hai, cách một phòng sinh hoạt chung rồi mới đến phòng ngủ của Hoàng Nam.
Cô nhìn sang phòng hắn, cửa phòng vẫn im lìm đóng chặt, không biết có người ở trong hay không.
Cô thở dài một tiếng, suy nghĩ cân nhắc một lúc rồi đi xuống nhà bếp tìm nước uống. Thật là quá xấu hổ. Thế nhưng những lúc mất mặt thì ông trời luôn khiến chúng ta bị người khác bắt gặp. Vừa xuống nhà bếp, người đầu tiên cô gặp lại là anh trai của Hoàng Nam.
Trường Vũ đang ở trong bếp pha cafe, nhìn thấy Khánh Dương, anh liền cất lời chào hỏi: "Cảm ơn em đã cứu Hoàng Nam nhé."
Bình thường Trường Vũ cũng không nhiệt tình như vậy, nhưng vì Khánh Dương là người đã cứu Hoàng Nam, hơn nữa lại là khách trong nhà nên anh cũng không thể quá lạnh nhạt. Trước lời nói khách khí của Trường Vũ, Khánh Dương có chút ngại ngùng. Đây là lần thứ ba người của gia đình Hoàng Nam cảm ơn cô rồi.
"Dạ không có gì đâu anh. Sau đó Nam cũng đã cứu em."
Trước câu trả lời của Khánh Dương, Trường Vũ chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Vì Trường Vũ đang pha dở cafe nên Khánh Dương không dám tiến đến khu vực ly tách mà chỉ đứng đó chờ anh pha xong. Không khí lại rơi vào im lặng. Trường Vũ là người ít nói, Khánh Dương thì cũng không có gì để nói với anh, chỉ chờ anh pha cafe xong để lấy ly uống nước.
Trường Vũ thấy Khánh Dương ở mãi không rời đi liền hiểu nhầm thành cô đang tìm Hoàng Nam nên tốt bụng nhắc nhở: "Em tìm thằng Nam à? Chắc nó chưa dậy đâu."
Khánh Dương à một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng như được gỡ xuống. May quá, ít nhất là cô không dậy trễ hơn Hoàng Nam, không thì mất mặt lắm. Khánh Dương nhận được thông tin quan trọng, nhất thời quên luôn ý định đi tìm nước uống của mình. Cô gật đầu cảm ơn Trường Vũ rồi định quay về phòng chờ Hoàng Nam dậy. Thế nhưng Trường Vũ lại quay sang nhìn cô, cảm giác như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Khánh Dương không nhịn được liền hỏi: "Anh có gì muốn hỏi em sao?"
Trường Vũ bị vạch trần, anh biết mình không rút lại được nữa nên đành nói ra những gì mình đang suy nghĩ: "Em biết Joyce mà đúng không?"
Trường Vũ nhớ lại một bức ảnh vô tình nhìn thấy trên facebook của Lâm Uyên, thời gian đăng cũng đã khá lâu về trước. Đó là hình của một nhóm bạn, trong bức ảnh đó có cả Lâm Uyên, Hàn Kỳ và Khánh Dương. Cả ba đều không phải là người đăng ảnh, là một người bạn khác đăng nhưng chỉ gắn thẻ Lâm Uyên và Hàn Kỳ. Trường Vũ đã sớm nhận ra Khánh Dương từ lần hẹn gặp Hoàng Nam ở cổng trường Silver lần trước, hơn nữa ánh mắt của ba người bọn họ nhìn nhau lúc đó chứng tỏ là có quen biết.
Trường Vũ không có ý định tìm hiểu Lâm Uyên qua Khánh Dương nhưng lúc này lại vô tình có cơ hội, không bằng hỏi một chút.
Khánh Dương khá bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi này từ Trường Vũ. Cô không đoán được làm cách nào mà Trường Vũ có thể biết được mối quan hệ giữa mình và Lâm Uyên. Chẳng lẽ là Lâm Uyên nói sao? Nhưng để làm gì cơ chứ. Trong mắt cô ta, cô cùng lắm chỉ là một người quen cũ và là một con người vô lý luôn "hiểu lầm" Lâm Uyên và Hàn Kỳ mà thôi.
Cũng không loại trừ Trường Vũ nhìn thấy hình chụp lúc trước của bọn họ. Trước đây sau khi chia tay, Khánh Dương đã xóa hết toàn bộ hình ảnh của mình và Hàn Kỳ trên mạng xã hội, hình chụp nhóm có mặt Hàn Kỳ cũng tự động gỡ tên mình ra. Vì vậy cô không đoán được vì sao Trường Vũ biết được mối quan hệ giữa mình và Lâm Uyên.
"Nếu anh muốn hỏi em về cậu ta thì thua rồi. Mối quan hệ của bọn em rất xấu. Nếu như phải nói thì không nói được lời hay ho đâu." Cô thành thật trả lời.
Khánh Dương thừa nhận rằng mình rất ghét Lâm Uyên nhưng cô cũng không tiểu nhân đến mức sẽ lợi dụng chuyện này để nói xấu kẻ thù của mình. Dù sao thì trước khi vì Hàn Kỳ mà trở mặt thì mối quan hệ của cả hai vẫn ở mức có thể chấp nhận được, nhìn ở một góc độ nào đó thì tựa như Hoàng Nam và Nguyên Khang. Tuy không vừa mắt đối phương nhưng cũng sẽ không đâm lén sau lưng nhau.
Sau tất cả những gì đã trải qua, Khánh Dương cảm thấy mình đã quá tử tế khi không lợi dụng thời cơ để đả kích đối phương dù cô hoàn toàn có khả năng làm điều đó.
Trường Vũ không ngờ Khánh Dương lại thẳng thắn như vậy. Tuy trong lòng thoáng qua cảm giác thất vọng nhưng Trường Vũ cũng không thể hiện ra bên ngoài. Anh chỉ hỏi: "Làm sao em biết được là anh sẽ hỏi về chuyện gì?"
"Em đoán thôi, dựa trên bức ảnh này."
Khánh Dương quyết định làm một việc tốt trước khi xóa bức ảnh tối qua ra khỏi điện thoại dù Trường Vũ có cần hay không. Khánh Dương bật bức ảnh tối qua mình nhận được ra cho Trường Vũ xem để chứng minh cho câu trả lời của mình. Trường Vũ nhướn mày, anh không nghĩ khoảnh khắc đó vậy mà lại có người chụp lại.
"Cho anh xin được không?"
"Tất nhiên rồi, dù anh không hỏi em cũng sẽ gửi."
Nói là làm, Khánh Dương và Trường Vũ mở airdrop lên để gửi ảnh. Trong lúc chờ điện thoại tìm kết nối, Khánh Dương quyết định cảnh báo Trường Vũ, dù sao anh cũng là anh trai của Hoàng Nam, hơn nữa Khánh Dương không muốn nhìn thấy người khác trải qua hoàn cảnh giống mình.
"Joyce và Angus quen nhau hơn năm năm rồi. Mối quan hệ của bọn họ người ngoài không xen vào được đâu."
Khánh Dương vừa dứt lời thì hình cũng đã gửi xong. Khánh Dương ngay lập tức xóa bức ảnh đó ra khỏi điện thoại của mình. Dù sao những gì đã trải qua cũng là chuyện cũ, ngay cả những cảm xúc tồi tệ nhất của cô đã sớm vơi đi bớt nhờ có Hoàng Nam nên những lời Khánh Dương nói lúc nãy cũng chỉ như là cung cấp thông tin cho Trường Vũ, không hề có thêm một mục đích nào khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!