Đối mặt với đám đông đang vây quanh, Khánh Dương không cảm thấy sợ hãi vì đã có Hoàng Nam ở bên cạnh. Sau khi cùng nhau trải qua nhiều chuyện, trong lòng cô đã sớm hình thành cảm giác an toàn và tin tưởng vô điều kiện khi ở cạnh hắn. Hoàng Nam không phải là kiểu người dễ bị bắt nạt. Hơn nữa hắn lại có lòng muốn bảo vệ cô.
Tuy nhiên sự việc lần này lại có điểm kỳ lạ. Nơi đây không quá mức vắng vẻ, hiện tại dù cũng đã trễ nhưng khu vực này ngoài Hoàng Nam và Khánh Dương ra vẫn còn thêm vài cặp đôi khác. Vì vậy, nếu bọn họ muốn cướp bóc thì không phải là một sự lựa chọn thông minh.
Hoàng Nam nhất thời không đoán ra được bọn người này xuất hiện vì mục đích gì. Bình thường có lẽ là muốn cướp tiền, gây chuyện và chọc ghẹo Khánh Dương. Nhưng với tình hình hiện tại Hoàng Nam thì bọn người này đến tìm hắn cũng là một trong những điều hoàn toàn có thể xảy ra. Hoàng Nam không vội, Khánh Dương lại càng không, cả hai quyết định chờ xem cuối cùng thì bọn người này muốn gì.
"Em gái, trễ thế này sao còn lang thang ngoài đường thế này? Theo cái thằng này làm gì. Đi với tụi anh đi. Tụi anh có nhiều tiền hơn." Không để Hoàng Nam và Khánh Dương chờ lâu, một người đã lên tiếng.
Khánh Dương không đáp lời mà chỉ nhếch môi cười nhạt, cô muốn xem hôm nay bọn họ làm được đến mức nào. Trong lòng Khánh Dương cảm thấy có tí buồn cười, cô đưa mắt nhìn người nọ từ trên xuống dưới. Nếu nói về mức độ giàu có, tất cả bọn họ cộng lại còn chưa bằng được một góc của gia đình cô, nói gì đến Hoàng Nam. Lời thoại đầy kinh điển này không dùng được rồi.
Những người đang đứng ở đó đều nhìn thấy thái độ khinh người của Khánh Dương. Bọn họ liền cảm thấy chột dạ, từ cợt nhả trở nên tức giận. Người nọ chửi thề một tiếng rồi bước về phía trước.
"Con nhỏ này. Hôm nay tao phải cho mày một bài học."
Cánh tay dơ bẩn vừa đưa ra, nhưng chưa kịp chạm vào Khánh Dương đã bị Hoàng Nam cản lại.
"Mày là thằng nào? Còn không tránh ra. Giờ mày chạy đi thì còn được toàn thây đó. Đừng để lát nữa phải khóc gọi cha gọi mẹ."
"Nếu không thì sao?" So với ngày thường, Hoàng Nam có vẻ điềm tĩnh hơn rất nhiều. Hắn ung dung đối thoại với người trước mặt, không có vẻ gì là muốn đánh nhau.
Trong lúc Hoàng Nam lời qua tiếng lại với tên cầm đầu, Khánh Dương mới có dịp quan sát mọi thứ xung quanh. Từ khi bọn người này kéo đến cô đã lờ mờ cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng nghĩ mãi không ra đó là ở điểm nào. Cho đến bây giờ cô mới chú ý đến việc bọn họ đều đang chuẩn bị sẵn điện thoại để quay phim.
Khánh Dương nhíu mày, cô chắc chắn rằng khu vực này chỉ có vài cặp đôi khác ngồi ở phía xa, những người này làm cách nào mà xuất hiện nhanh như vậy. Hơn nữa, phần lớn bọn họ đến cùng lúc với mấy tên côn đồ này. Theo lối suy nghĩ thông thường, bọn người đi gây chuyện với người khác sẽ không thể nào chuẩn bị quay phim được, bọn họ muốn để lại bằng chứng à. Hay là muốn quay để ghi lại chiến tích. Nhất thời không thể nào đoán ra được.
Hơn nữa, Khánh Dương chắc chắn rằng những người này cũng lànhóm người kéo đến lúc nãy, không phải người lạ qua đường hóng chuyện. Chẳng lẽ bọn họ biết chắc chắn sẽ có đánh nhau xảy ra, nhưng nếu là đánh nhau thì tại sao phải quay phim lại.
Là một người lớn lên trong một gia đình làm truyền thông, Khánh Dương dù có vô tâm đến mức nào cũng bị thấm nhuần một ít chiêu trò cơ bản. Ở thời đại 4.0 này, chỉ với một đoạn phim vài chục giây thì người ta đã có thể bịa ra một câu chuyện, lật ngược ván cờ, đổi trắng thay đen, không biết đâu là thật đâu là giả. Mọi thứ lại trùng hợp xảy ra vào lúc này, dù cô không muốn nghi ngờ cũng khó.
Trước thái độ không lạnh không nhạt của Hoàng Nam, tên cầm đầu cảm thấy ngoài ý muốn. Dường như mọi thứ không diễn ra đúng như kịch bản cho lắm. Chẳng lẽ thông tin bọn họ nhận được là sai rồi sao. Rõ ràng người đó bảo tên nhóc này rất nóng tính, lại đang ở cùng bạn gái, đối với một tên nhóc nhà giàu sau khi bị kích động đã phải lao đến đánh người rồi chứ. Bọn thiếu gia chẳng phải chỉ toàn là những đứa sĩ diện không có suy nghĩ hay sao? Hay là chưa đủ kích thích?
"Thì ra thiếu gia gì gì đó cũng chỉ có vậy. Cũng là một thằng nhát gan thôi. Em gái, bạn trai em bỏ em rồi kìa. Ngoan nào, đi với tụi anh đi. Nếu em gái phục vụ tụi anh vui vẻ, tụi anh không bỏ rơi em như nó đâu."
Khánh Dương nghe xong những lời này cũng không chịu được mà nhăn mặt, dù vậy vẫn không khiến cho cô bỏ qua suy đoán ban đầu của mình. Mục đích của gã là khiêu khích Hoàng Nam. Nếu gã thật sự muốn làm gì đó thì đã ra tay rồi chứ không nhiều lời như vậy.
Tuy rằng lửa giận đã nhen nhóm nhưng Hoàng Nam vẫn nhận ra điểm bất thường. Tên này biết thân phận của hắn. Tối nay Hoàng nam đi gặp Khánh Dương khá vội vã nên hắn không chuẩn bị gì nhiều, quần áo đang mặc trên người cũng vô cùng bình thường, toàn là trang phục của nhãn hiệu trong nước, không có một món nào là đồ đắt tiền, xe cũng đỗ ở một nơi khá xa rồi đi bộ đến. Bọn người này nhìn vẻ bề ngoài không thể nào biết được hoàn cảnh của hắn.
Tuy mở đầu thì dùng những lời nói khích tướng cơ bản và quen thuộc nhưng vừa rồi lại bất cẩn nói ra việc hắn là con nhà giàu, xem ra là có chuẩn bị rồi mới đến. Hoàng Nam đăm chiêu nhìn nhóm người vây quanh, tự nhủ bản thân không được mất bình tĩnh để rơi vào bẫy.
Trong lúc Hoàng Nam vẫn còn đang cân nhắc thiệt hơn thì Khánh Dương đã kéo tay hắn. Cô kiễng chân, điều chỉnh giọng nói ở mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy rồi nói: "Đừng đánh. Dương thấy không ổn."
Khánh Dương nói nhanh, cô không muốn để cho bọn người kia nghe được.
Hoàng Nam nghe xong liền gật đầu. Thì ra Khánh Dương cũng nhận ra điểm này. Cả hai không biết rằng suy đoán của đối phương hoàn toàn khác nhau nhưng lại dẫn đến cùng một kết luận.
Với những gì Khánh Dương vừa nói, Hoàng Nam tin ngay lập tức mà chẳng có một chút hoài nghi nào. Việc hắn ra tay đánh người trước mặt Khánh Dương không phải là lần một lần hai, nếu như cô sợ hãi hay là muốn cản hắn để làm người tốt thì chắc chắn không cần phải đến lúc này mới thể hiện. Dù sao cô cũng không phải là người như vậy. Hoàng Nam biết rõ. Nếu như Khánh Dương một mực ngăn cản hắn thì chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Hai người bọn họ thì thầm to nhỏ khiến tên côn đồ thấy bản thân mình bị xem thường triệt để. Gã phẫn nộ quát lớn: "Đừng nói nhảm nữa. Dù có thảo luận tới sáng thì chúng mày cũng không thoát được đâu."
Vừa dứt lời tên côn đồ đã ho khan một trận, thiếu điều muốn ngất luôn tại chỗ. Khánh Dương không khỏi ngơ ngác mất vài giây, có vẻ không phải là giả vờ. Dù chỉ là đứng cạnh quan sát cũng khiến người ta cảm thấy lần ho khan vừa rồi rất nghiêm trọng, tình hình không ổn. Chỉ là cô không hiểu. Đang ốm yếu mà cũng đi làm trò này được cơ à. Đúng là một lũ điên.
Nếu không phải vì một vài chiếc điện thoại đang trong chế độ quay phim thì cô thật sự mong chờ Hoàng Nam xử lý nhanh một chút, cô chướng mắt lắm rồi.
Tên côn đồ ho một trận dài, gương mặt gã lấm tấm mồ hôi, dường như đang chịu đựng điều gì đau đớn lắm. Đồng bọn xung quanh nhanh chóng lao đến đỡ lấy gã, bọn họ cũng khá chật vật, trông cũng không thoải mái gì.
Ánh mắt Hoàng Nam thay đổi, hắn vừa ngửi thấy mùi máu thoang thoảng. Dù rất nhạt nhưng hắn không thể nào nhầm lẫn được. Hoàng Nam từng đánh người khác đổ máu, cũng từng trải qua cảm giác bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, mùi vị tanh tưởi buồn nôn nhưng đầy kích thích đó không xa lạ gì với hắn. Hoàng Nam vừa ngửi thấy đã nhận ra ngay lập tức.
Hắn nhìn chằm chằm vào bụng của tên côn đồ, dù lúc này đã đứng lên nhưng hành động ôm bụng ho khan vừa rồi cũng khiến Hoàng Nam sửng sốt không ít. Dưới ánh đèn le lói từ đèn đường, cộng thêm việc tên côn đồ mặc áo màu đen, Hoàng Nam rất khó khăn để kiểm tra được xem rốt cuộc thì tên côn đồ này có vấn đề hay không. Nhưng không thể nào nhầm được. Hoàng Nam phải chứng thực suy nghĩ của mình.
"Vậy là muốn đánh nhau đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!