Chương 30: Truy Đuổi (2)

Buổi tiệc sinh nhật của Anna chưa kết thúc nhưng Khánh Dương đã dùng lý do không thoải mái trong người để về sớm. Những gì cô nói cũng không phải là giả, cô quả thật cảm thấy không ổn cho lắm. Khánh Dương uể oải thở dài, một chút sức lực cuối cùng của ngày hôm nay đã dành cho một màn la hét khản cổ trong những trò chơi lúc nãy. Cô vẫn chưa hồi phục lại sau một trận đánh huy hoàng vào ngày hôm qua.

Đối mặt với sự bất lực của bản thân lúc này, Khánh Dương mới nhận ra bản thân mình quá yếu ớt, có lẽ là vì không vận động thường xuyên. Trước đây không có chuyện gì xảy ra nên cô không chú ý đến điểm này, đến bây giờ mới lãnh đủ hậu quả, phải nhanh chóng khắc phục mới được. Nếu không thì cho dù Khánh Dương có kinh nghiệm đánh nhau phong phú đến cỡ nào mà sức lực không đáp ứng được thì vẫn bị đánh gục mà thôi. Chuyện hôm qua xem như là may mắn nhưng không phải lúc nào cũng sẽ như vậy.

Anna tiễn Khánh Dương ra cửa, lo lắng hỏi: "Bạn đã gọi xe chưa?"

"Rồi, chắc cũng vừa đến." Khánh Dương vừa tìm giày của mình trên kệ vừa trả lời.

"Mình hơi tiếc, nhưng thôi sức khỏe vẫn là trên hết."

"Không sao. Mình không yếu như vậy, chẳng qua không tiện ở lại chơi thâu đêm thôi." Khánh Dương cười cười an ủi Anna. Nếu như sức khỏe của cô thật sự tệ như vậy thì đã không tham dự buổi tiệc này rồi.

Buổi tiệc sinh nhật này của Anna mời bạn bè ở trường nên toàn bộ đều là người ngoại quốc, chỉ có một mình Khánh Dương là người Việt. Vì đã sống ở Mỹ một thời gian dài nên không khó khăn để cô làm quen và hoà nhập với nhóm người này. Thậm chí còn dễ hơn cả việc thích nghi ở trường Silver vài phần. Vì vậy khi biết tin Khánh Dương phải về sớm, mọi người đều vô cùng tiếc nuối.

Từ chung cư của Anna về đến nhà của Khánh Dương chưa đến mười phút. Cô nhờ tài xế dừng xe ở đầu đường rồi đi bộ một quãng đường ngắn để về đến nhà, xem như là để hít thở không khí một tí. Đi chưa được vài bước, Khánh Dương đã dừng bước khi nhìn thấy một chiếc xe lạ đang đậu trước cửa nhà mình. Cô lục lại trí nhớ, hình như trong những người mà cô quen biết không có người nào đi Range Rover màu xanh đen cả.

Ở khu phố nơi Khánh Dương sinh sống việc đậu xe ô tô dọc vỉa hè không phải là chuyện gì quá xa lạ, chỉ cần nó không chắn trước cửa ra vào thì không sao cả. Ngày thường cô cũng không để tâm đến việc có bao nhiêu chiếc xe đang dừng trước cửa nhà. Thế nhưng đêm nay cô chỉ ở nhà một mình, hơn nữa dường như chủ nhân của chiếc xe vẫn đang ngồi bên trong, như thế thì hơi nguy hiểm.

Khánh Dương phải ở nhà một mình vài lần nê tính cảnh giác khá cao. Cô dừng lại ở vỉa hè, nhìn chằm chằm vào biển số xe, không hiểu vì sao từ góc độ này lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hình như Hoàng Nam cũng đi Range Rover màu xanh đen, cũng chính là chiếc xe mà ngày đầu tiên gặp nhau cô đã đụng phải. Lúc đó cũng có ấn tượng.

"Mình nhớ Hoàng Nam đến điên rồi sao."

Khánh Dương nói thầm, vội vàng đập tan suy nghĩ viễn vông này ngay lập tức. Hoàng Nam đã âm thầm biến mất khỏi cuộc sống của rất lâu rồi. Cô không nên vì nhớ nhung mà sinh ra cảm giác hoang tưởng như vậy. Kiểu xe này khá phổ biến cũng chẳng phải một mình Hoàng Nam sử dụng. Chẳng qua là vì cô đang nhớ hắn nên mới suy nghĩ lung tung mà thôi. Ổn định tư tưởng xong, Khánh Dương quyết định mặc kệ cảm giác lo lắng mà đi vào nhà.

Cô sợ cái quái gì chứ, khu phố này an ninh rất tốt, camera lại ở khắp nơi, đầu đường còn có một chốt bảo vệ.

Khi Khánh Dương bước đến gần chiếc xe đang dừng bên đường thì người ngồi trong xe mở cửa bước ra ngoài. Âm thanh mở cửa xe khiến cho Khánh Dương giật mình nhìn sang bên cạnh. Thật sự là Hoàng Nam, cô không hề tưởng tượng ra. Khánh Dương cứ nghĩ mình nhìn nhầm, Hoàng Nam biến mất hơn một tháng, thế mà khi trở lại không nói không rằng mà đến tìm cô, chuyện này khó mà tin được.

Khi nhìn thấy Khánh Dương qua gương chiếu hậu, Hoàng Nam vội vàng mở cửa bước xuống xe, hắn đã chờ cô hai tiếng rồi. Thế nhưng hắn chẳng hề khó chịu, chỉ mong cô nhanh nhanh xuất hiện một chút. Lúc này hắn mới nhìn thấy cô một cách rõ ràng. Hoàng Nam sững người mất mấy giây, nhìn Khánh Dương không giống như mọi ngày mà lại mang như hình ảnh lần đầu bọn họ gặp nhau vào một buổi tối của vài tháng trước. Hôm nay Khánh Dương trang điểm khá đậm, phong cách ăn mặc cũng thay đổi theo hình ảnh trưởng thành và quyến rũ, khác hẳn với lúc gặp ở trường khiến Hoàng Nam có chút thất thần.

Tâm trạng của Khánh Dương vô cùng phức tạp khi gặp lại Hoàng Nam sau một tháng. Cô cảm thấy mình nên tức giận với hắn nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui mừng. Ngay trong giây phút cô không mong chờ nhất thì Hoàng Nam lại xuất hiện, hệt như con người của hắn, rất biết cách đùa giỡn với cảm xúc của người khác. Khánh Dương nhìn lướt qua Hoàng Nam, cũng không vì nhìn thấy hắn mà dừng lại. Cô xem hắn như người xa lạ, cứ thế đẩy cửa bước vào nhà.

Thái độ xa cách của Khánh Dương làm Hoàng Nam hoảng loạn, hắn nhanh chóng đánh hơi ra điểm khác thường. Dù sao thì biệt danh bad boy gắn lên người Hoàng Nam không phải là hữu danh vô thực. Hắn hiểu con gái ở một mức độ nhất định. Chắc chắn là cô đang giận hắn vì đã bỏ đi không một lời từ biệt rồi bây giờ lại bất thình lình xuất hiện đây mà.

Trước khi Khánh Dương bước vào sân nhà của mình thì Hoàng Nam liền lao đến giữ lấy tay nắm cửa, cũng là đang trực tiếp nắm tay cô. Khánh Dương nhìn tay Hoàng Nam đang phủ lấy tay mình, khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Tiếc là vì cô đang quay lưng lại với Hoàng Nam nên hắn không thể nhìn thấy hành động này. Hoàng Nam vô cùng thức thời, nhân lúc Khánh Dương chưa đẩy mình ra liền tranh thủ cơ hội giải thích.

"Nam biết là Dương rất là tức giận, nhưng cho Nam giải thích trước được không. Nói xong Nam để Dương giận bao lâu tùy thích."

Hoàng Nam nói xong nhưng Khánh Dương vẫn duy trì trạng thái quay lưng lại với hắn, dường như không muốn nhìn thấy con người đáng ghét này nữa.

"Là người dưng đâu dám có quyền giận ai."

Khánh Dương nhàn nhạt trả lời lại. Là một trong số ít những người biết được tình cảnh thật sự của gia đình Hoàng Nam hiện tại, Khánh Dương phần nào đoán được lý do thật sự cho lần biến mất này của hắn nhưng cô vẫn không ngăn được cảm giác khó chịu của mình.

Không rõ từ bao giờ Hoàng Nam đã là một phần nào đó trong cuộc sống hằng ngày của cô. Việc ngày ngày đến lớp ngồi cạnh Hoàng Nam, cùng hắn đi ăn, đi chơi đã trở thành một thói quen khó lòng từ bỏ. Khánh Dương không ngờ bản thân mình lại xem Hoàng Nam như một phần của cuộc sống trong một thời gian ngắn như vậy. Chỉ cho đến khi hắn đột ngột biến mất cô mới nhận ra rằng có những thứ dường như đã trở nên thân thuộc, đến mức bản thân sẽ cảm thấy trống vắng khi nó không còn ở bên cạnh nữa.

Đó cũng là lý do khiến cô tức giận. Có lẽ Khánh Dương đang tức giận chính mình khi cô để sự tồn tại của Hoàng Nam ảnh hưởng đến cảm xúc và niềm vui mỗi ngày của mình. Lẽ ra cô không nên vì một người còn chưa là gì cả dẫn đến những cảm xúc tiêu cực như vậy.

Khánh Dương lại bất mãn hơn khi nhận ra rằng đã một tháng trôi qua rồi mà cô không thể nào hồi phục được. Cũng vì những cảm giác phức tạp này mà cô mới tức giận với Hoàng Nam. Rất khó khăn mới bỏ được thói quen chờ đợi mà hắn lại đột ngột xuất hiện, ngay lúc này. Khánh Dương lại chẳng phải là người hiểu chuyện gì cho cam, cô quyết định để Hoàng Nam nhận lấy một phần sự khó ở của mình. Ai bảo hắn làm cô không vui.

Hoàng Nam không thể nào biết được tâm tình của Khánh Dương lại phức tạp như vậy. Hắn chỉ biết mình là người sai trong chuyện này nhưng hắn cũng không thể nào làm khác được. Tình hình lúc đó chỉ có thể lặng lẽ bốc hơi một thời gian mà thôi. Hoàng Nam thích Khánh Dương nhưng hắn vẫn còn lý trí. Có những chuyện không thể nào theo ý bản thân mình được.

Hoàng Nam nén một tiếng thở dài, xem ra lần này Khánh Dương giận nghiêm trọng hơn lần trước. Hắn nắm chặt lấy tay cầm, kéo về phía mình, đóng cửa lại. Động tác này đồng thời kéo Khánh Dương về phía sau, hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay của Hoàng Nam. Khánh Dương giật mình, lúc này trước mặt cô là cánh cửa gỗ, sau lưng hoàn toàn dựa vào người hắn. Tư thế này thật là đáng quan ngại. Cô vội buông tay, xoay người lại đối diện với kẻ đầu sỏ vừa gây ra mọi chuyện.

Hoàng Nam chống hai tay lên cửa, từ từ áp sát, chặn lại hết đường thoát của Khánh Dương. Hắn cúi đầu nhìn cô gái đang bị nhốt lại trong không gian do mình tạo ra, nói một cách đầy chắc chắn: "Nam không xem Dương là người dưng, Nam có lý do riêng."

Khánh Dương bị Hoàng Nam ép sát vào cửa gỗ, tuy bên ngoài nhìn không ra sự thay đổi gì đặc biệt nhưng chỉ có cô mới biết lúc này tim mình đập nhanh đến mức nào. Trời ạ, cảm giác quái quỷ này. Có người nào muốn xin lỗi lại hành động giống như Hoàng Nam không chứ. Chẳng có một tí áy náy nào, đã thế lại còn dùng cách này để nói chuyện, Hoàng Nam muốn dùng mỹ nam kế à.

Khánh Dương cố gắng trấn tĩnh: "Cho Nam năm phút để giải thích"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!