Năm giờ chiều, Hoàng Nam tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu. Hắn vươn vai một cách đầy uể oải, cuối cùng cũng đã phần nào hồi phục lại sau một chuyến bay dài. Hoàng Nam rời khỏi giường, cầm lấy ipad trên bàn học xem qua một lượt, thì ra hắn đã ngủ mất nửa ngày. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn, không một thông báo nào từ các trang mạng xã hội. Hắn thầm tính, thì ra bản thân mình đã sống cách biệt khỏi thế giới này cũng hơn một tháng rồi.
Nghĩ mãi nhưng Hoàng Nam vẫn không thể hiểu được vì sao ba mẹ phải tìm cách giấu mình đi như thế. Hắn không phải là một đứa trẻ, chẳng có việc gì phải sợ. Những thù oán trên thương trường thì cùng lắm là thiệt hại về tiền, vì sao lại phải lo lắng tới sự an toàn của hắn nhỉ. Đến lúc này Hoàng Nam mới nhận ra rằng có lẽ sự hiểu biết của bản thân về cơ nghiệp của gia đình dường như vẫn chưa được đầy đủ cho lắm.
Là một người lớn lên cùng với công nghệ, việc thoát khỏi mạng xã hội trong một khoảng thời gian nhất định mang đến cho Hoàng Nam cảm giác cồn cào, khó chịu và bứt rứt một cách mơ hồ. Sau khi lướt mạng xã hội tầm mười lăm phút bằng các tài khoản ảo mới lập để cập nhật tình hình thế giới bên ngoài trước khi biến thành người tối cổ, Hoàng Nam nhấp vào ô tìm kiếm trên Facebook, nơi mà lịch sử tra cứu chỉ hiển thị duy nhất một tài khoản.
Dù biết bản thân mình sẽ thất vọng nhưng Hoàng Nam vẫn vào tài khoản của Khánh Dương nhìn qua một lần. Vẫn như lần đầu hắn tìm thấy Facebook của cô, không có gì cả, nhưng Hoàng Nam vẫn phải vào xem vài lần trong ngày.
Sau khi tắm xong, Hoàng Nam mới cảm thấy thoải mái hơn một tí, bây giờ hắn mới bắt đầu dành thời gian dọn dẹp lại những vali hành lý của mình sau chuyến bay ngày hôm qua. Thật ra lần này Hoàng Nam đi nước ngoài theo chỉ định của người lớn, không phải là đi du lịch nên hành lý cũng không nhiều, chẳng bao lâu đã dọn xong. Hắn mua về một ít đồ, trong đó có một hộp quà màu đỏ nhìn khá nổi bật.
Đây là quà Hoàng Nam mua cho Khánh Dương dù cho chính hắn cũng chưa nghĩ ra sẽ tặng cô vào dịp nào. Chỉ là ngày hôm đó hắn đang buồn chán đi dạo trong trung tâm mua sắm thì vô tình nhìn thấy một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn được trưng bày trong cửa hàng trang sức. Ngay khi nhìn thấy chiếc đồng hồ này, không hiểu vì sao Hoàng Nam lại nghĩ đến Khánh Dương. Với kiểu dáng và màu sắc này khi đeo lên tay cô thì sẽ rất đẹp. Nghĩ xong hắn liền bỏ tiền ra mua về, còn khi nào tặng thì tính sau.
Hoàng Nam vừa dọn dẹp xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Lúc này ở nhà chỉ có người giúp việc cùng với Trường Vũ. Bình thường Trường Vũ vào phòng Hoàng Nam chỉ gõ cửa rồi vào ngay chứ không chờ đợi như thế này. Nếu vậy xem ra là người giúp việc rồi.
Hoàng Nam mở cửa phòng, đối diện hắn là một cô gái trẻ, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn hắn. Cô gái đứng trước cửa, khi nhìn thấy người trong phòng xuất hiện thì ngại ngùng cúi đầu. Cẩm Loan là con gái của một người giúp việc trong gia đình Hoàng Nam, nhỏ hơn hắn hai tuổi. Bình thường Hoàng Nam không tiếp xúc nhiều với Cẩm Loan vì phần lớn thời gian cô vẫn phải đi học ở trường, chỉ có những lúc rảnh rỗi mới đến để giúp đỡ mẹ của mình.
Hoàng Nam hỏi: "Gì vậy?"
Tuy thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng cũng đủ để Cẩm Loan yêu thầm Hoàng Nam kể từ lần đầu tiên gặp gỡ vì hắn quá nổi bật và xuất sắc so với những người con trai khác trong môi trường sống nhỏ hẹp của cô ta.
"Có bạn anh đến chơi." Cẩm Loan nói.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoàng Nam.
"Ai thế?"
"Dạ anh Duy Anh."
Hoàng Nam có chút ngạc nhiên nhưng cũng không thể hiện ra ngoài. Hắn dặn dò Cẩm Loan vài câu rồi đóng cửa phòng.
"Ừ, anh biết rồi. Em bảo Duy Anh chờ anh một tí, sẵn tiện lấy dùm anh hai lon nước ngọt. Cảm ơn em."
Tuy chỉ có vài câu nói ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Cẩm Loan vui vẻ cả ngày. Trong mắt cô ta, Hoàng Nam là một cậu chủ tốt, không chỉ đẹp trai mà còn nói chuyện nhẹ nhàng và tôn trọng người khác, tốt hơn rất nhiều so với những người giàu có hách dịch mà đã từng gặp lúc trước.
Khi mới gặp Hoàng Nam, Cẩm Loan cứ ngỡ đã gặp được hoàng tử của đời mình. Cô ta xem nhiều phim tình cảm nên lúc nào cũng mơ mộng rằng mình sẽ có một cuộc tình kinh thiên động địa với Hoàng Nam, hệt như những câu chuyện về người hầu và cậu chủ phổ biến trên mạng. Thế nhưng một thời gian trôi qua, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng Hoàng Nam vẫn duy trì một thái độ thờ ơ và lạnh nhạt, tuy rằng lịch sự nhưng lại chẳng thèm để mắt đến cô ta dù chỉ là một chút. Điều này khiến Cẩm Loan vô cùng thất vọng.
Thời gian gần đây gia đình này lại đón thêm một cậu chủ khác từ nước ngoài trở về, là một người đẹp trai và tài giỏi không kém gì Hoàng Nam. Thế nhưng so với hắn thì Trường Vũ lạnh lùng hơn rất nhiều. Dường như cô ta không thể tìm ra bất cứ cơ hội nào để có thể tương tác cùng với anh. Vì vậy, cuối cùng Cẩm Loan vẫn phải quay về phía Hoàng Nam.
Không bao lâu sau Hoàng Nam đã xuống đến phòng khách. Lúc này Duy Anh vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục của trường Silver. Duy Anh là hàng xóm của Hoàng Nam. Cả hai sống trong cùng một khu vực riêng biệt ở vùng ngoại ô. Hiện tại nơi này đang có khoảng mười biệt thự lớn nhỏ khác nhau, đều nằm trong khu vực quy hoạch riêng với an ninh cao.
Hoàng Nam ngồi xuống ghế sofa đối diện với Duy Anh, cười hỏi: "Ủa sao anh biết em về rồi mà qua chơi vậy?"
"Sau này muốn giấu hành tung của mình thì đừng gửi quà sang nhà anh."
"Thùng cherry đó hả? Em để tên ba mẹ em mà."
"Ba mẹ em đang bận lắm rồi, không rảnh để order cherry từ Úc về rồi gửi sang nhà anh một thùng đâu."
Trước lời nói phản bác của Duy Anh, Hoàng Nam chỉ biết cười trừ. Hai người thân thiết với nhau từ bé nên đã sớm quen thuộc với cách hành xử của đối phương. Nếu như không phải vì đây chuyện cơ mật của gia đình thì hắn cũng đã chia sẻ với Duy Anh những gì mình trải qua rồi. Những gì lúc này Duy Anh nhìn thấy cũng là những gì mọi người đều biết.
"Mà nhìn em như vậy còn tưởng em đi du lịch chứ không phải đi lánh nạn ấy chứ."
"Đi du lịch hay lánh nạn gì cũng nên mua quà mà. Em cũng chẳng biết mua gì. Sẵn tiện bên đó mới vào xuân, tới mùa cherry rồi nên mua luôn."
"Mùa xuân nhưng mà vẫn lạnh nhỉ?"
"Lạnh nhưng vẫn ấm hơn cái lần chúng ta đi vài năm trước. Năm đó lạnh dã man. Không đọc báo em còn tưởng vẫn đang còn mùa đông nữa đó."
"Ừ, thôi, em đi vui vẻ vậy là tốt rồi." Duy Anh an ủi hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!