Chương 28: Đánh Úp (2)

Vì chuyện này đã làm kinh động đến toàn trường nên Khánh Dương và nhóm nữ sinh kia bị gọi lên phòng hiệu trưởng. Cuối cùng Nhã Vy vẫn không xuất hiện. Khánh Dương cũng không vì vậy mà bất mãn, không sao, cô đã có lịch trình riêng cho cô ta rồi, không cần phải vội.

Lên đến phòng hiệu trưởng, Khánh Dương liền gỡ chiếc mặt nạ đáng thương của mình xuống. Lúc này chỉ có năm nữ sinh lúc nãy, cô cũng chẳng buồn diễn kịch nữa làm gì. Vừa rồi diễn như vậy cũng chỉ để ra vẻ đáng thương trước mặt nhóm nam sinh và phòng khi có ai đó kể lại cho Hoàng Nam nghe mà thôi. Hiện tại cô không ngại thể hiện bộ mặt thật của mình. Dù gì ngày hôm nay gia thế của cô cũng sẽ được công bố với toàn trường.

Uổng công mẹ cô dặn dò hiệu trưởng không được tiết lộ, thế mà lại không duy trì hết được một học kỳ.

Khánh Dương ngồi ở một bên ghế sofa, một mình đối diện với năm nữ sinh đang uất ức cùng gia đình phẫn nộ của bọn họ. Cô ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của thầy hiệu trưởng, thật thà viết bản tường trình. Tất nhiên lời khai từ hai phía không trùng khớp với nhau.

Phụ huynh của năm nữ sinh nọ nhìn con gái bị người ta đánh bị thương đến mức không nhận ra như vậy, tất nhiên không dễ dàng bỏ qua. Thầy hiệu trưởng rơi vào tình thế khó xử. Làm hiệu trưởng của trường cho giới nhà giàu thật không dễ dàng gì, khi mà ai cũng là người có thế lực thì không biết nên đứng về phe nào mới hợp lý. Nếu như ở trường học bình thường cứ theo bên có tiền là được. Nhưng khi mọi người đều là người có tiền và có quyền thì lại khó lựa chọn.

Thế nhưng nhìn đi nhìn lại thì rõ ràng địa vị của Khánh Dương lại nhỉnh hơn vài phần.

"Tôi biết trong chuyện này ai cũng có lỗi. Nhưng các vị nhìn xem, năm người đánh một người, nhìn thế nào cũng thấy được chuyện này không công bằng."

"Ý thầy là con của chúng tôi sai? Này thầy nhìn đi. Cổ của con bé vẫn còn để lại dấu tay này." Một người phản bác.

Khánh Dương không quan tâm lắm đến sự bất bình và tranh cãi của người lớn. Cô ngồi bắt chéo chân, ung dung xem lại bộ móng mới làm nhưng đã bị gãy của mình, bĩu môi đầy chán ghét. Chẳng lẽ lại phải đi làm móng lại à. Mất thời gian quá. Lúc này Khánh Dương vẫn chưa thay ra bộ đồng phục bị rách và dính màu nước của mình. Chỉ khác biệt là cô đang khoác thêm áo vest của Cảnh Nguyên bên ngoài mà thôi.

Cũng may tuần này cả ba mẹ cô đều đi công tác nước ngoài nếu không thì phải đến đây hầu tòa rồi. Khánh Dương thầm nghĩ ngày trước ở Mỹ cô đã gây chuyện đủ nhiều, quyết tâm về Việt Nam không để ba mẹ phải bị làm phiền nữa nhưng không ngờ bị dính vào chuyện này.

Cả nhóm người bắt đầu tranh cãi, thầy hiệu trưởng cố gắng khuyên nhủ mà không thành. Khánh Dương nghe đến lùng bùng lỗ tai.

"Cha mẹ cô ta đâu mà không đến?" Một người hỏi.

"Ba mẹ tôi đi công tác rồi. Không rảnh."

Khánh Dương cáu gắt trả lời lại. Bọn họ không biết là để có được một giờ gặp ba của cô phải bỏ ra bao nhiêu tiền à, không ai rảnh đến đây tiếp bọn họ miễn phí cả.

Qua cách nói chuyện, phụ huynh của năm nữ sinh kia làm sao không nhận ra thầy hiệu trưởng bênh vực Khánh Dương ra mặt. Rốt cuộc thế lực nhà cô ta lớn đến mức nào mà lại ngông cuồng như vậy. Từ trước đến giờ chỉ có người khác sợ bọn họ, làm gì có chuyện bọn họ chịu thua người khác như vậy chứ.

"Thôi, tôi nghĩ như thế này. Tôi sẽ hẹn hai bên một ngày khác để hòa giải. Dù gì đây cũng là xích mích nhẹ giữa các em học sinh với nhau. Chúng ta bồi thường tiền thuốc men là được." Thầy hiệu trưởng cố gắng hoà giải.

"Làm gì dễ như vậy?"

Cuộc tranh cãi lại đi vào ngõ cụt.

Sau khi Việt Anh nghe tin liền hùng hổ bước vào phòng hiệu trưởng, không thèm quan tâm đây là cuộc gặp gỡ của người lớn với nhau. Nhìn thấy sự xuất hiện của Việt Anh, năm nữ sinh nọ cảm thấy ngờ ngợ. Vì sao Việt Anh lại ở đây? Bọn họ chợt nhớ đến lời Khánh Dương nói lúc nãy, bảo họ nên tìm hiểu mối quan hệ của cô và Việt Anh đi. Chẳng lẽ...

"Chị họ, ai là người khiến chị ra nông nỗi này?"

Việt Anh vừa vào đã đánh một câu phủ đầu, từ chị họ được nhấn mạnh thêm vài lần. Mọi người ngồi trong phòng đều sửng sốt nhìn bọn họ. Mọi người có thể không biết đến Khánh Dương, nhưng Việt Anh không phải là một gương mặt xa lạ.

Dù gia tộc bọn họ tương đối kín tiếng trước truyền thông nhưng những thông tin cơ bản cũng đã công bố ra bên ngoài. Ví dụ như Việt Anh là đại diện của gia tộc Nguyễn Hoàng ở trường Silver. Gia tộc Nguyễn Hoàng là một gia tộc lâu đời trong lĩnh vực kinh doanh trang sức, đá quý và cả nhiều lĩnh vực khác. Thử nhìn địa vị của Việt Anh ở trong trường thì biết, ai cũng đủ hiểu sức mạnh của gia tộc bọn họ lớn đến mức nào.

Dù gia tộc Nguyễn Hoàng không quá phô trương gia thế nhưng bọn họ cũng không tàng hình. Một vài nhân vật chủ chốt trong gia tộc thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên báo.

Ông nội của Khánh Dương có ba người con trai, ông Doanh xếp thứ hai rồi đến ba của Việt Anh. Hiện tại mọi người đều biết về chi thứ nhất, bao gồm hai người anh họ vô cùng thành đạt của cô, về Việt Anh, một trong những thành viên của hội học sinh. Ngoài ra, trong gia tộc Nguyễn Hoàng vẫn còn một chi thứ hai vô cùng bí ẩn. Người ngoài chỉ biết đến con trai thứ hai của gia tộc này là một kiến trúc sư nổi tiếng, tu nghiệp và định cư cùng gia đình nhiều năm ở nước ngoài, ít người biết mặt.

Ngoài ba người cháu trai, gia tộc Nguyễn Hoàng vẫn còn một cô cháu gái chưa ra mắt với báo giới. Nếu Việt Anh gọi Khánh Dương là chị họ, chẳng lẽ Khánh Dương chính là người cháu gái bí ẩn đó. Mọi người chỉ nghĩ qua không khỏi cảm thấy rùng mình.

Khánh Dương khá bất ngờ khi thấy Việt Anh xuất hiện, cô không ngờ người bảo lãnh cho mình lại là cậu nhóc này chứ. Khánh Dương thấy hơi buồn cười, nhưng không quên diễn kịch cho vui nhà vui cửa.

Cô nhìn sang Việt Anh, rơm rớm nước mắt. Tựa như nãy giờ cô thật sự kìm nén vô cùng vất vả và luôn phải duy trì sự mạnh mẽ và kiên trì chống chọi, cuối cùng cũng có thể gặp được người nhà mà bộc bạch vậy. Cô vừa khóc vừa nói: "Mocha..."

Việt Anh nghe tên ở nhà của mình được xướng lên với một chất giọng không thể nào chấp nhận được của Khánh Dương thì nổi hết da gà, cậu rùng mình một cái. Trong nội tâm gào thét vô cùng mãnh liệt: "Mẹ ơi, cứu con. Chị ta dùng cái giọng gì thế này."

Thấy biểu cảm của Việt Anh có vẻ như bị nghẹn, Khánh Dương tốt bụng chêm vào thêm vài câu nói mang tính khích lệ: "Mocha, bình tĩnh. Bọn họ không cố ý đâu."

Mẹ nó tôi đang rất bình tĩnh đó chị hai. Nội tâm Việt Anh lại tiếp tục phẫn nộ. Cậu ngồi xuống cạnh bên Khánh Dương, cảm thấy vô cùng khiếp sợ trước kĩ năng diễn xuất của chị họ mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!