Chương 27: Đánh Úp (1)

Warning: Cảnh 16+ bạo lực, chương siêu dài, buff nữ chính quá tay.

***

Dạo gần đây Khánh Dương vô tình hình thành một thói quen rất xấu, đó là luôn kiểm tra điện thoại ngay sau khi thức giấc. Sau khi kiểm tra xong tin nhắn, Khánh Dương không giấu được cảm giác thất vọng trong lòng. Hoàng Nam vẫn không trả lời tin nhắn của cô gửi từ hơn một tuần trước.

Cô nhẩm tính, vậy là Hoàng Nam đã biến mất khỏi trường Silver và cuộc sống của cô đã hơn ba tuần. Thoạt đầu Khánh Dương cũng không mấy quan tâm, cô nghĩ Hoàng Nam chỉ nghỉ học vài ngày, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không xuất hiện hay liên lạc với cô qua mạng xã hội. Tựa như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này vậy, một cách bất ngờ mà chẳng hề báo trước. Cô cũng như những người khác, không có cách nào để liên lạc được với Hoàng Nam.

Có những lúc Khánh Dương chợt nghĩ rằng có khi nào Hoàng Nam gặp phải chuyện gì nghiêm trọng hay không. Cô cũng muốn tìm gặp hắn nhưng rồi chợt nhận ra rằng đến địa chỉ nhà của Hoàng Nam cô cũng không biết. Hóa ra những gì cô biết về hắn lại ít ỏi như vậy. Ngoài một cái tên, ngày tháng năm sinh, một vài câu chuyện linh tinh của nhau ra thì cô và hắn không hề biết gì về đối phương cả. Một mối quan hệ mờ nhạt hơn những gì người ta lầm tưởng rất nhiều.

Khánh Dương mang một bộ mặt ủ rũ và chán chường xuống ăn sáng cùng ba mẹ của mình. Nhìn thấy tâm trạng ủ dột của cô, bà Trà liền hỏi thăm: "Con thất tình đấy à? Sao nhìn tâm trạng quá vậy?"

"Dạ không." Khánh Dương lắc đầu phủ nhận rồi tập trung ăn sáng. Cô không có tâm trạng để tiếp chuyện với ai hết.

Bà Trà thấy con gái không phản ứng gì cũng không phật ý, bà biết Khánh Dương buồn nên mới không có tâm trạng nói chuyện, vì vậy bà cũng không làm khó cô mà tiếp tục câu chuyện đang nói dở với ông Doanh: "Rồi anh tính thế nào? Vẫn tiếp tục hợp đồng đó với bên HTC?"

Nghe đến cái tên HTC thì trong lòng Khánh Dương khẽ rung động, cô dời sự chú ý sang cuộc trò chuyện của ba mẹ mình. Vì sao họ lại nhắc đến tập đoàn của gia đình Hoàng Nam nhỉ. Trước đây khi kể về Hoàng Nam, Khánh Dương cũng chỉ giới thiệu đại khái về hoàn cảnh gia đình hắn chứ không nói rõ tên của tập đoàn cũng như các công ty con, có lẽ vì vậy mà ba mẹ cô mới không kiêng kỵ mà nhắc đến trước mặt cô như thế này.

Ông Doanh dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy đều tách cafe đang đặt trên bàn nhưng không uống ngay lập tức. Ông đặt điện thoại sang một bên rồi trả lời: "Ừ. Anh không có lý do gì để rút lui cả. Đây là một dự án lớn và thú vị. Nếu thành công thì sẽ khiến cho nhiều người trong nước biết đến tên tuổi của anh hơn. Dù sao thì anh vẫn hoạt động ở nước ngoài, không dễ gì mới có một dự án trong nước phù hợp. Hơn nữa, anh làm việc với anh Thanh một lần rồi, đó là một người rất thú vị, đáng để kết giao."

"Nếu như trước đây thì em thấy đây chính là một cơ hội hiếm có. Nhưng hiện tại theo thông tin em có được thì nội bộ của HTC đang gặp vấn đề. Hiện tại anh Thanh bị tai nạn hôn mê mấy tháng rồi, người dẫn dắt tập đoàn hiện tại là chị Hà, xung quanh có nhiều người đang chờ cơ hội tấn công họ đấy."

Bà Trà nhớ lại những thông tin mà mình đã điều tra được. Thật ra trong quá trình tìm hiểu, chính bản thân bà cũng rất ngưỡng mộ vợ chồng chủ tịch của tập đoàn HTC. Bọn họ đều là những nhân vật xuất chúng và tài giỏi. Nếu như có cơ hội để hợp tác thì vô cùng đáng quý, không chỉ mang lại lợi ích về mặt kinh tế mà còn có cơ hội mở rộng các mối quan hệ khác. Chỉ là hiện tại là thời điểm không phù hợp để bắt đầu.

Bà tiếp tục đưa ra một số thông tin khác đang rần rần trên mặt báo những ngày qua.

"Anh có để ý dạo gần đây HTC dính phốt liên tục không? Hết vụ kiện tụng thu hồi đất rồi đến tai nạn lao động. Truyền thông đang cố tình nhắm vào HTC. Kiểu như có người sắp xếp hãm hại họ vậy. Bây giờ là thời điểm nhạy cảm. Anh nên cân nhắc không dính vào thì hơn."

"Anh hiểu là em đang lo lắng nhưng anh tin vào năng lực của bọn họ. Anh không thể để vuột mất dự án này được. Hiện tại trong nước không có một dự án nào khiến anh tò mò và muốn làm như vậy cả. Tiềm năng lớn thường đi kèm rủi ro mà."

Trước thái độ vô cùng chắc chắn của ông Doanh, bà Trà lo lắng nhưng không khuyên nhủ thêm được gì. Ông nhấp một ngụm cafe, âm thầm quan sát biểu cảm của Khánh Dương. Lúc này nhìn cô tựa như chỉ tập trung xem điện thoại nhưng ông biết từ nãy đến giờ cô nghe không sót chữ nào trong cuộc trò chuyện của ông và vợ.

Có lẽ bà Trà không biết, nhưng ông Doanh đã từng trò chuyện với Hoàng Nam vài câu và biết rằng cậu nhóc này chẳng phải ai xa lạ gì mà chính là con trai thứ hai của tập đoàn HTC mà ông vừa ký hợp đồng giá trị tỷ đô hợp tác kinh doanh kia. Nhìn thấy Khánh Dương quan tâm đến chuyện này như vậy, ông Doanh thầm nghĩ xem ra mối quan hệ của hai đứa nhỏ cũng không tồi nhỉ.

Việc Hoàng Nam biến mất ba tuần trở thành một chủ đề siêu hot ở trường Silver. Đã có rất nhiều suy đoán cũng như lời đồn được truyền đi khắp nơi. Có người nói gia đình Hoàng Nam có chuyện nên không thể đến trường, có người bảo hắn đã chuyển sang trường khác, có một ai đó đồn hắn đã sớm đi du học rồi. Không ai có thể phân biệt được đâu là tin tức chính xác, còn đâu chỉ là lời đồn thổi vô căn cứ.

Thời gian đầu, vì mọi người nghĩ rằng Hoàng Nam chỉ nghỉ học vài ngày, hắn chắc chắn sẽ đi học lại nên không mấy ai quan tâm. Cho đến khi sang tuần thứ hai, mọi người mới nhận ra điểm bất thường. Hoàng Nam chưa bao giờ nghỉ học lâu như vậy, kể cả khi hắn nổi hứng đi du lịch nước ngoài vài ngày. Hoàng Nam không bao giờ nghỉ học quá mười ngày liên tiếp. Xem ra khả năng Hoàng Nam thôi học ở trường Silver là hoàn toàn có thể xảy ra.

Chỉ là mọi người cảm thấy có chút nuối tiếc vì hắn đột ngột rời đi mà không báo trước, cũng chẳng làm tiệc chia tay với ai cả.

Thời gian trôi qua, khi mọi người gần như đã chắc chắn về việc Hoàng Nam hoàn toàn nghỉ học, những học sinh trong trường trước đây phải chịu đựng sự chướng mắt của Khánh Dương bắt đầu quay sang trả thù cô. Tuy vậy, phần đa mọi người vẫn khá e dè, chưa dám trực tiếp động thủ. Những gì bọn người đã từng đánh Khánh Dương phải trải qua đã sớm truyền đi khắp trường, không ai là không biết, vì vậy bọn họ vẫn phải cẩn thận.

Chỉ có nhóm của Nhã Vy là không như vậy. Nhã Vy tự tin cô ta có xuất thân từ một gia tộc lớn nên chỉ cần Hoàng Nam nghỉ học thì cô ta chẳng còn ai để kiêng dè nữa. Hoàng Nam nghỉ học rồi thì chẳng có ai gửi lệnh cảnh cáo từ hội học sinh cho bọn họ cả, cũng không có ai thuyết phục được Nguyên Khang và Việt Anh tham gia vào.

Với logic này của Nhã Vy, hiện tại Khánh Dương là người thân cô thế cô, không có ai để dựa vào. Nhã Vy bị Khánh Dương khiêu khích từ ngày đầu tiên nhập học lại thêm một lần dằn mặt thất bại lại càng khiến cô ta ghi thù nhiều hơn, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đáp trả. Cô ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Thời gian gần đây Khánh Dương bị làm phiền khá nhiều. Tuy nhiên vì vẫn đang trong quá trình xác nhận lại một số thông tin cần thiết nên vẫn chưa muốn phản kích lại. Cô đã qua giai đoạn bị người ta đánh một cái thì đánh lại một cái, không biết đến bao giờ mới kết thúc. Điều Khánh Dương muốn là Nhã Vy hoàn toàn biến khỏi tầm mắt của mình càng sớm càng tốt, phiền phức chết đi được.

Khánh Dương vào lớp, cô nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh của mình, hôm nay đã sang tuần thứ tư Hoàng Nam biến mất rồi. Khánh Dương nghĩ ngợi lung tung, có khi nào là hắn đã chuyển trường thật rồi hay không? Nhưng vì sao lại đột ngột nghỉ học mà không báo trước như vậy chứ? Hay là gia đình hắn gặp phải chuyện gì nên hắn phải ra nước ngoài lánh nạn rồi. Khánh Dương nhớ lại cuộc trò chuyện của ba mẹ mình vào buổi sáng dường như càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.

Giờ giải lao, Nhã Vy lại kéo một nhóm nữ sinh đến làm phiền Khánh Dương. Đập vào mắt cô ta là hình ảnh mục tiêu của mình vẫn đeo tai nghe, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái. Nhã Vy cảm thấy bạn thân mình bị xúc phạm, cô ta tức giận gập laptop của Khánh Dương lại.

"Mày đừng tưởng không ai dám làm gì mày nhé."

"Làm gì thì làm đi, mệt quá."

Khánh Dương lớn tiếng đáp trả. Cô chỉ đang cố gắng nhẫn nhịn vì hình tượng thục nữ của mình nhưng trong lòng lại âm thầm ghi thù. Tất cả những gì Nhã Vy làm Khánh Dương đều ghi nhớ toàn bộ, chưa đến một tuần nữa thôi cô ta sẽ không còn dám đứng trước mặt cô mà la hét ồn ào như vậy nữa. Nếu là Khánh Dương của trước đây thì câu chuyện đã sớm chấm dứt từ ngày đầu tiên đi học rồi, chẳng còn dây dưa đến tận lúc này.

Khánh Dương có điện thoại, cô nhìn tên của người gọi, khóe môi bất chợt cong lên, tâm trạng tốt lên trông thấy. Vậy là việc cô cần điều tra đã có kết quả rồi sao. Nhanh hơn cô nghĩ nhiều. Khánh Dương mang theo điện thoại rời khỏi lớp. Nhã Vy thấy vậy liền đuổi theo. Khánh Dương không khách khí mà hất tay cô ta ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!