Sau khi rời khỏi sân bóng rổ, Hoàng Nam và Khánh Dương không vội đi ăn tối. Là một người luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến hình ảnh của mình trong mắt người khác, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận việc bản thân mình mang một cơ thể ướt đẫm mồ hôi sau khi chơi thể thao để đi chơi cùng với người mình thích. Vì vậy ngay sau khi trận đấu kết thúc, Hoàng Nam liền lao vào phòng tắm trong nhà thi đấu thể thao một lúc để chuẩn bị cho buổi hẹn hò tối nay của mình.
Khánh Dương không có việc gì làm nên chọn một bàn trống trong khu vực sảnh của nhà thi đấu để ngồi làm bài tập. Cô bật laptop lên, quyết định làm bài tập môn Luật trong danh sách môn tự chọn của mình. Ước mơ khi lớn lên của Khánh Dương là trở thành một luật sư chuyên về mảng kinh tế và thương mại với hy vọng có thể hỗ trợ cho tập đoàn của gia đình mình. Vì vậy cô quyết định chọn một môn liên quan đến luật để học thử xem thế nào, xem như là chuẩn bị tốt cho tương lai sau này.
Khánh Dương mở sách giáo khoa điện tử trên laptop, không ngừng ghi chép vào sổ tay, vô cùng tập trung cho bài tập của mình. Thế nhưng sự tập trung của Khánh Dương chẳng duy trì được bao lâu vì chỉ vài phút sau cô đã bị người khác làm phiền.
Thùy Chi xuất hiện ở sảnh nhà thi đấu với dáng vẻ vô cùng vội vã, cô liên tục nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó. Thùy Chi nhìn quanh sảnh nhà thi đấu một lượt, cố gắng tìm kiếm bóng dáng Hoàng Nam nhưng hoàn toàn vô vọng. Cô bất lực ngồi sụp xuống. Hoàng Nam không có ở đây, vậy thì phải làm thế nào đây, không còn ai có thể ngăn cản Nguyên Khang cả.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Thùy Chi quyết định thử thêm một lần nữa. Sau khi tập trung vào từng ngóc ngách trong sảnh chờ, Thùy Chi bắt gặp Khánh Dương đang ngồi ở một bàn trong góc. Đúng rồi, Khánh Dương thường đi cùng Hoàng Nam, chắc chắn sẽ biết hắn đang ở đâu. Thùy Chi như tìm được một chiếc phao cứu sinh trong lúc nguy cấp, sau ra nhớ ra điểm này, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Khánh Dương đang ngồi.
"Khánh Dương, cậu thấy Hoàng Nam ở đâu không?"
Trái ngược với sự vội vã của Thùy Chi, Khánh Dương chậm rãi tháo tai nghe rồi trả lời: "Đang tắm trong kia, có chuyện gì à?"
"Chết thật, không biết bao giờ Hoàng Nam mới xong." Thùy Chi lẩm bẩm.
Khánh Dương thấy Thùy Chi không giải thích gì thêm thì cũng không có ý định tiếp chuyện. Cô đeo lại tai nghe vào, tiếp tục làm bài tập.
"Cậu biết khi nào Hoàng Nam tắm xong không?" Thùy Chi lại hỏi tiếp. Khánh Dương nhìn đồng hồ trên laptop, nhẩm tính đã mười lăm phút trôi qua, chắc cũng sắp xong rồi.
Khánh Dương chưa trả lời Thùy Chi thì Hoàng Nam đã xuất hiện với mái tóc vừa được sấy khô, còn chưa kịp vuốt keo tạo kiểu. Khánh Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thán vài phần, chính là nó, hình ảnh lười biếng và bất cần mà cô yêu thích.
"Có chuyện gì à?" Hoàng Nam hỏi.
"Cậu đi cùng mình một lúc được không?" Thùy Chi không trả lời Hoàng Nam mà liền lên tiếng đề nghị.
"Đi đâu?"
"Chuyện dài lắm. Trên đường đi mình kể." Thùy Chi đang rất vội, cô chỉ hận không thể kéo Hoàng Nam đi ngay lập tức.
Hoàng Nam không vui vẻ cũng không tức giận, hắn không nhận được câu trả lời như mình muốn nên liền từ chối: "Vậy mình không đi đâu, mình có hẹn với Khánh Dương rồi."
Thùy Chi cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Thái độ bất hợp tác này của Hoàng Nam khiến Thùy Chi không còn cách nào khác ngoài việc kể cho hắn một cách đại khái tình huống hiện tại: "Cậu giúp ngăn cản Nguyên Khang được không? Cậu ta ngày càng quá đáng. Ở trường này ngoài cậu ra không ai có thể ngăn cản được Nguyên Khang cả."
Hoàng Nam cảm thấy vô cùng phiền phức, hắn không hiểu vì sao Thùy Chi lại nghĩ rằng hắn sẽ giúp cô ngăn cản Nguyên Khang tung hoành trong trường. Hắn quả thật có năng lực làm chuyện này nhưng hắn cũng chẳng có lý do gì để làm việc đó cả. Nếu không nhắc đến quy tắc ngầm được đặt ra giữa hắn và Nguyên Khang thì Hoàng nam cũng chẳng có sở thích xen vào chuyện của người khác.
Trái ngược với sự lo lắng và bồn chồn của Thùy Chi, Hoàng Nam vẫn dửng dưng, không xem trọng những gì cô vừa nói cho lắm. Hắn chậm rãi dọn dẹp đồ trong tủ, tiện tay chải lại mái tóc còn đang rối của mình. Sau một hồi cân nhắc thì Hoàng Nam quyết định không vuốt keo nữa, nhìn biểu cảm của Khánh Dương thì có lẽ cô thích hình ảnh tóc tai rũ rượi của hắn hơn thì phải.
Sau khi cảm thấy vẻ bề ngoài của mình đã đủ để khiến Khánh Dương nhìn hắn nhiều thêm một chút thì Hoàng Nam mới quay sang trả lời Thùy Chi: "Cậu quên lời giới thiệu lúc mới nhập học của mình rồi à? Mình và Nguyên Khang không can thiệp vào chuyện của nhau."
Thùy Chi cắn môi, làm sao cô quên được chứ. Nhưng Nguyên Khang ngang bướng như vậy, không một ai có thể ngăn cản ngoại trừ đối thủ không đội trời chung của cậu, Hoàng Nam. Vậy mà Hoàng Nam lại không chịu giúp đỡ, Thùy Chi thật không biết phải làm như thế nào: "Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng thế nào?"
"Nguyên Khang đang đánh một bạn, nếu như không có ai ngăn cản thì cậu ấy sẽ không chịu được mất."
"Thì sao? Liên quan gì đến tôi?" Hoàng Nam mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên tay, gần trễ giờ đặt bàn rồi.
Thùy Chi không ngờ Hoàng Nam lại dùng thái độ như vậy để nói chuyện với mình. Hình ảnh lớp trưởng thân thiện vào ngày đầu tiên nhập học đã hoàn toàn sụp đổ, người đứng trước mặt cô lúc này không khác gì những kẻ bên phía Nguyên Khang ngồi cả. Chẳng lẽ mọi người trong trường này đều máu lạnh như vậy sao?
"Nhưng chuyện này ảnh hưởng đến mạng người đó. Cậu có thể trơ mắt nhìn Nguyên Khang bắt nạt người khác như vậy à?"
Sau khi nghe xong những gì Thùy Chi vừa nói, Hoàng Nam thu lại thái độ có phần dửng dưng và hời hợt của mình lúc nãy, ánh mắt lập tức thay đổi, hắn ghét nhất là bị người khác phán xét và dạy bảo hắn phải làm gì, nhất là trong những vấn đề như thế này. Hoàng Nam đóng tủ đồ bằng lực khá mạnh, không rõ là có ý dằn mặt Thùy Chi hay không. Hắn xoay người, tựa lưng vào tủ đồ phía sau lưng, dùng ánh mắt lạnh lùng và có chút mỉa mai để nhìn nữ sinh đang đứng đối diện với mình.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho Thùy Chi cảm thấy vô cùng sửng sốt. Lúc này Hoàng Nam chẳng còn giống như ngày đầu tiên nhập học nữa, cảm giác ôn hòa và thân thiện ngày nào đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là cảm giác đầy áp lực và chèn ép người khác không khác gì Nguyên Khang.
"Đúng rồi, tôi là người như vậy đấy. Còn cậu, giữ lấy lời nói của mình đi. Đừng xen vào chuyện của người khác. Có ngày người mà Nguyên Khang đánh lại là cậu đấy."
"Cậu..." Trước lời cảnh cáo không chút nhân từ của Hoàng Nam, Thùy Chi đột nhiên bị cứng họng. Cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ hơn, ngay cả người như Nguyên Khang cô vẫn có thể chịu được thì không thể nào chùn bước trước Hoàng Nam.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!