Chương 23: Làm Hoà

Hôm nay lớp học tự chọn của Hoàng Nam được nghỉ hai giờ học cuối vì giáo viên không thể lên lớp vào buổi chiều. Hắn không có việc gì làm, lại cảm thấy hiện tại nếu như về nhà thì vẫn còn sớm, vì vậy quyết định ở lại trường học thêm một lúc nữa.

Hoàng Nam rời khỏi phòng học của mình, đi bộ về phòng học của Khánh Dương. Vừa đến nơi, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin rồi nhìn vào chỗ ngồi của cô trong lớp. Hoàng Nam nhìn thấy điện thoại của Khánh Dương rung lên, màn hình hiện ra một thông báo mới. Thế nhưng Khánh Dương lại nhìn qua một lúc rồi quay sang nói chuyện với người ngồi bên cạnh, hoàn toàn phớt lờ, chẳng hề có ý định trả lời tin nhắn này.

Hoàng Nam chán nản thở dài một tiếng, xem ra là Khánh Dương đã giận hắn thật rồi. Vì lớp học của Khánh Dương vẫn diễn ra bình thường nên Hoàng Nam tạm thời không thể làm gì khác. Hắn quyết định sẽ chờ đến giờ ra về để làm lành với cô.

Văn phòng hội học sinh của trường Silver nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, cũng là nơi dành riêng cho việc vui chơi và giải trí của học sinh, hoàn toàn tách biệt với các lớp học và khu vực văn phòng. Hoàng Nam dùng thang máy để lên đến tầng cao nhất, rồi dùng thẻ học sinh của mình để mở cửa phòng. Vừa bước vào trong là một không gian hoàn toàn khác. Đây chính là văn phòng của hội học sinh, là nơi cho bốn người bọn họ gặp nhau, họp mặt, nghỉ ngơi và thư giãn.

Hoàng Nam cứ nghĩ hôm nay chỉ có một mình hắn xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn không ngờ ba người còn lại cũng có mặt đông đủ.

Hoàng Nam bước đến dãy ghế sofa, ném balo sang một bên rồi thả người nằm xuống. Nhìn thấy Hoàng Nam, Duy Anh liền rời mắt khỏi quyển sách tham khảo dày cộp trên bàn, lên tiếng chào hỏi: "Hôm nay không có lớp à?"

"Ừm, giáo viên bận đột xuất." Hoàng Nam gật gù, lấy điện thoại ra sạc pin, thầm nghĩ rằng mình sẽ chơi một vài ván game trên điện thoại trong lúc chờ Khánh Dương tan học.

"Sao không về đi?"

"Vẫn còn sớm. Mà sao anh cũng có mặt ở đây giờ này?"

"Tự học. Nghỉ nhiều quá nên giờ học lại hơi mệt." Duy Anh cười nói.

Trước câu trả lời của Duy Anh, Hoàng Nam chỉ gật gù rồi không nói thêm gì nữa. Hoàng Nam thân với Duy Anh nên đại khái cũng biết được một số chuyện riêng tư của anh. Duy Anh dạo này thoắt ẩn thoắt hiện, phần lớn thời gian là sống trong bệnh viện để chăm sóc cho cô gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay. Vốn dĩ chuyện này Duy Anh cũng không muốn cho nhiều người biết vì vậy nên Hoàng Nam không tiện hỏi thêm nhiều vì lúc này trong phòng vẫn còn có sự hiện diện của Nguyên Khang và Việt Anh nữa.

Hoàng Nam chơi được một ván game thì tắt điện thoại, đưa mắt nhìn Việt Anh, không biết từ bao giờ đã chuyển sang ngồi ở dãy ghế sofa đối diện. Hoàng Nam cuối cùng cũng chịu thua trước sự tò mò của mình, cất tiếng hỏi: "Này nhóc, mối quan hệ của em và Khánh Dương là gì vậy?"

Trước câu hỏi của Hoàng Nam, Việt Anh vẫn không rời mắt khỏi đoạn phim đã tới đoạn gay cấn, cậu bình thản trả lời: "Thì em đã nói rồi mà. Em là người ăn cùng bàn, ngủ cùng giường với chị ấy."

Hoàng Nam cảm thấy có tí khó chịu: "Anh không đùa đâu."

"Thì em cũng có đùa đâu. Mà anh hỏi nhiều vậy làm gì? Anh thích chị ấy à?"

Việt Anh không có ý định dừng lại việc xem phim của mình, cậu lớn tiếng hỏi lại, chủ yếu là muốn Hoàng Nam cứng họng mà không hỏi nữa để cho cậu tập trung xem hết tập phim này. Thế nhưng Hoàng Nam lại thẳng thắn thừa nhận.

"Ừ."

Việt Anh quá bất ngờ trước câu trả lời của Hoàng Nam nên phải dừng đoạn phim mình đang xem, nhíu mày nhìn hắn. Sự thay đổi của Việt Anh chỉ xảy ra trong thoáng chốc rồi nhanh chóng trở về biểu cảm như lúc đầu. Cậu cười nhạt, không hổ danh là Hoàng Nam, đối với những chuyện tình cảm lại dễ dàng thừa nhận như vậy.

Việt Anh tin đàn anh lớp trên thật sự thích chị họ của mình nhưng điều đó không có nghĩa là cậu chấp nhận chuyện này một cách dễ dàng. Danh tiếng của Hoàng Nam trên thị trường tình cảm thật sự quá đen tối. Việt Anh không quan tâm đến cảm xúc của hắn, tiếp tục đùa giỡn thêm một lúc nữa.

"Dù sao thì vẫn không ảnh hưởng đến mối quan hệ của tụi em."

Cụm từ "tụi em" đã chính thức đánh vào Hoàng Nam một cái thật đau, hắn nghĩ mình phải giữ bình tĩnh, dù sao trước đây hắn và Việt Anh cũng có một mối quan hệ khá ổn, dù không quá thân thiết nhưng cũng tương đối tốt đẹp.

"Anh tưởng nhóc thích Thùy Chi lớp anh?"

Hoàng Nam vẫn không buông tha cho vấn đề này. Mối quan hệ không tên của Khánh Dương và Việt Anh như một cái gai đâm sâu trong lòng, buộc hắn phải tìm ra câu trả lời. Câu hỏi này khiến cho Nguyên Khang, một người tưởng chừng như đã ngủ ở góc phòng bất ngờ mở mắt, cậu cũng bắt đầu nghe ngóng về cuộc trò chuyện ở phía bên này. Việt Anh cười xòa, tỏ vẻ chuyện này không có gì là quan trọng.

"Có luật nào cấm em thích nhiều người cùng một lúc đâu. Anh cũng vậy mà, anh nói anh thích chị Dương, mà anh cũng đâu có dứt khoát với con nhỏ Bội Quỳnh lớp em."

Hoàng Nam bật dậy khỏi ghế sofa, xem chừng như muốn đánh nhau. Lúc này trông Việt Anh thật là chướng mắt, dám dùng giọng điệu này để nói về mối quan hệ với Khánh Dương, Hoàng Nam không hiểu vì sao trong lòng mình lại cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn đánh Việt Anh một trận. Việt Anh thế mà lại chẳng có gì là sợ hãi trước hành động này của Hoàng Nam, cậu vẫn duy trì tư thế ngồi một cách thoải mái còn khiêu khích ngược lại hắn.

"Anh đừng có giở trò bạo lực với em, anh sẽ hối hận đó."

"Chưa biết ai sẽ hối hận đâu. Em nên tập trung thích Thùy Chi đi, tránh xa Khánh Dương của anh ra."

"Khánh Dương nào của anh chứ? Hai người chính thức chưa? Anh có là gì đâu mà ý kiến với em."

Không khí trong văn phòng hội học sinh bỗng chốc trở nên căng thẳng. Duy Anh không nhịn được phải dùng thân phận là người lớn nhất nhóm đứng ra giải vậy.

"Hai đứa làm cái gì vậy? Có tí chuyện mà cũng cãi nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!