Chương 22: Em Gái Mưa

Công bằng mà nói thì cuộc sống ở trường Silver của Khánh Dương cũng không đến mức quá tồi tệ như Thùy Chi. Kể từ sau lần gây ra sự kiện chấn động toàn trường đó, quả thật không một ai dám đến gần Khánh Dương nữa. Dù vẫn có rất nhiều người không cam tâm nhìn Khánh Dương thân thiết với Hoàng Nam nhưng cũng không dám làm hành động gì gây khó dễ cho cô. Dù sao thì chuyện bị đuổi học và bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết như vậy vẫn không thể xem thường được.

Một thời gian trôi qua, các học sinh trong trường đều nhận ra Khánh Dương không đáng ghét như trong lời đồn. Nếu như không phải là người có tình cảm nam nữ với Hoàng Nam thì đều cảm thấy Khánh Dương là một người chơi rất được, vì vậy chẳng bao lâu sau bạn bè của Khánh Dương cũng tăng lên khá nhiều, so với cuộc sống nhộn nhịp trước đây cũng không có gì khác biệt.

Hôm nay là một ngày đi học bình thường như bao ngày khác. Mỗi ngày việc đầu tiên khi mới vào trường của Khánh Dương là đến tủ đồ cá nhân của mình ở khu vực hành lang lớp học, chủ yếu là để xem lại thời khóa biểu, thay đổi một ít đồ dùng, dụng cụ cá nhân cho phù hợp.

Khánh Dương bước đến khu vực tủ đồ, vừa mở khóa vừa suy nghĩ linh tinh, trong lòng tự hỏi không biết hôm nay có ai giở trò với mình hay không. Tuy rằng bọn họ không dám công khai gây chuyện với cô nữa nhưng những chuyện xảy ra trong bóng tối cũng không phải là không có. Tuần trước cô còn nhận được một lá thư đe dọa và một đống giấy rác trong tủ đồ.

Khánh Dương nhìn thấy cũng không bày tỏ cảm xúc gì, cô chẳng buồn kể lể với Hoàng Nam mà chỉ âm thầm đáp trả. Nghe nói tuần trước Nhã Vy đã ngất xỉu sau khi nhìn thấy trong tủ đồ của mình xuất hiện một con chuột chết bị dao găm cắm vào. Cũng không ai biết người nào đã làm ra chuyện này.

Cửa tủ bật mở, Khánh Dương thở phào nhẹ nhõm khi không có điều gì bất thường chào đón cô vào ngày thứ hai đầu tuần. Thế nhưng lại có sự xuất hiện của một lá thư và một cành hoa hồng. Khóe môi cô nhếch lên, gì nữa đây. Khánh Dương đặt balo vào tủ đồ, nhận lấy cành hoa hồng rồi mở lá thư ra đọc. Là một lời tỏ tình nhưng lại không để lại tên.

Nhận được lời tỏ tình từ các nam sinh cũng không phải là một sự kiện xa lạ gì trong cuộc sống của Khánh Dương, cô đọc qua một lúc. Cảm thấy không có ấn tượng gì cho lắm, cũng không đoán ra được chủ nhân của nó là ai. Ngay khi cô vừa định đặt lại lá thư vào tủ thì lại bị người khác cướp mất.

"Ai chà, Khánh Dương lại được người khác tỏ tình à?"

Một giọng nói vang lên, Khánh Dương không cần xoay người nhìn lại cũng có thể đoán được người đó là ai. Khánh Dương thở dài, giả vờ như bản thân mình cũng rất bất lực với chuyện này.

"Ừ, đẹp quá cũng khổ."

Nữ sinh kia bĩu môi, cô lại tạo cơ hội cho Khánh Dương tự khen bản thân mình rồi. Thùy Linh dựa người vào tủ đồ, không quan tâm đây vốn dĩ là thư tỏ tình của Khánh Dương mà mở ra đọc. Đọc xong, ánh mắt cô không khỏi thất vọng.

"Chán thế, gặp mình mình cũng không có ấn tượng gì. Sao bằng được ai đó của Khánh Dương nhỉ?"

Thùy Linh là một trong những người bạn mới của Khánh Dương ở trường Silver, học lớp 11B. Khánh Dương mới quen biết Thùy Linh chưa được bao lâu. Thùy Linh chính là bạn cùng nhóm của Khánh Dương ở lớp truyền thông hôm nọ.

Sau khi bị người ta đánh một trận, Khánh Dương không bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn nghỉ học vài ngày. Vì điều này nên Thùy Linh rất có ác cảm với Khánh Dương, cho rằng cô đang làm màu và muốn tìm cớ trốn việc. Là một người không được hiền lành cho lắm, Thùy Linh tìm Khánh Dương cãi nhau một trận rồi cũng vì vậy mà trở thành bạn mới của Khánh Dương. Cả hai chỉ mới chơi cùng nhau một thời gian nhưng về mặt tính cách và sở thích lại rất phù hợp.

Khánh Dương thừa biết Thùy Linh đang nhắc đến ai. Cô không hùa theo Thùy Linh nữa mà lấy lại bức thư.

"Thôi đưa lại cho mình."

"Cậu định làm gì? Cất vào hộp để dành à?"

"Tất nhiên là không rồi. Làm người phải tử tế. Không được đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy đâu. Tình cảm của người khác tuy không thể đáp lại thì cũng phải trân trọng." Khánh Dương nói, tuy lời nói đều là câu chữ nghiêm túc nhưng trong ánh mắt không giấu được sự đùa giỡn. Thùy Linh gật đầu liên tục, cũng hùa theo Khánh Dương.

"Vậy luôn."

Khánh Dương về đến lớp 11A, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành. Cô đứng ở cửa ra vào, nhíu mày nhìn xuống chỗ ngồi của mình cạnh Hoàng Nam hiện tại đang bị một nữ sinh khác chiếm mất. Khánh Dương tự hỏi nữ sinh này là ai. Từ khi cô xuất hiện ở ngôi trường này chưa từng có một ai dám chiếm lấy chỗ ngồi độc quyền này của cô cả.

Ở khu vực bàn cuối của lớp, Bội Quỳnh ngồi bên cạnh Hoàng Nam, chống cằm nghe hắn kể chuyện. Lâu lâu bày ra một vài biểu cảm mà trong mắt Khánh Dương là vô cùng lố bịch. Không biết Hoàng Nam vừa nói gì xong, Bội Quỳnh liền ôm lấy cánh tay hắn với thái độ làm nũng. Khánh Dương càng nhìn càng chướng mắt, lại là một em gái trà xanh à. Xem ra Hoàng Nam cũng có nhiều vệ tinh vây quanh quá nhỉ.

Khánh Dương đeo balo ở một bên vai, trong lúc không chý đến lại quay về dáng vẻ bất cần đời của mình ngày xưa. Cô bước về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp. Nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Nam vừa liếc mắt lên liền nhìn thấy Khánh Dương đang về chỗ. Hoàng Nam không khỏi cảm thấy chột dạ, cảm giác như mình ăn vụng mà bị người khác bắt gặp vậy. Hắn gượng gạo tìm cách đẩy Bội Quỳnh ra nhưng cô ta lại càng bám lấy hắn chặt hơn.

Hoàng Nam bắt gặp ánh mắt lành lạnh của Khánh Dương đang nhìn mình, hắn cảm thấy cuộc đời mình như vậy là xong rồi. Hắn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thấp thỏm, chuyện của hắn và Bội Quỳnh cũng không phải là chuyện mới diễn ra ngày một ngày hai nhưng vì sao đến tận ngày hôm nay hắn mới cảm thấy chột dạ nhỉ.

Bội Quỳnh nhanh chóng nhận ra vẻ mặt khác lạ của Hoàng Nam, cô ta nhìn hành động của hắn mà không khỏi cảm thấy sửng sốt. Hoàng Nam đang né tránh hay sao. Vì sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?

Bội Quỳnh theo ánh mắt của Hoàng Nam nhìn về phía Khánh Dương. Trong lòng cô ta không khỏi dấy lên một hồi chuông báo động. Là người này? Người khiến Hoàng Nam ra mặt trong những ngày qua mà cả trường âm thầm bán tán. Là vì nữ sinh chuyển trường này mà Hoàng Nam mới đẩy cô ta ra, một điều chưa từng diễn ra trước đây.

Khánh Dương dừng lại trước bàn học của mình, không nói một tiếng nào. Cô muốn chờ xem Hoàng Nam sẽ phản ứng ra sao. Nhưng Hoàng Nam chưa kịp làm gì thì Bội Quỳnh lại lên tiếng trước: "Anh Nam, đây là người mà mọi người vẫn đồn đó hả? Là người đã cướp chỗ ngồi độc quyền của em đúng không?"

Bội Quỳnh hỏi với giọng nói đầy giận dỗi. Cô ta vẫn ôm lấy cánh tay Hoàng Nam không buông, ánh mắt nhìn Hoàng Nam đầy trách móc, hoàn toàn xem Khánh Dương như không khí.

"Tới giờ vào học rồi, em về lớp đi." Hoàng Nam không trả lời câu hỏi của Bội Quỳnh mà lại nói sang chuyện khác.

"Không, em không về. Người ta đi du lịch mất nửa năm mới quay lại mà anh lại đuổi người ta đi vậy đó hả?" Bội Quỳnh lắc đầu liên tục, Khánh Dương bây giờ ngay đến việc duy trì gương mặt vô cảm cũng có chút khó khăn. Cô thiếu điều đã buông lời chửi bậy.

Bảo Huy và Minh Quân dường như đã quá quen với cảnh này. Bảo Huy đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, nói với Khánh Dương: "Cậu ngồi ở đây đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!