Chương 21: Một Chút Bối Rối

Giờ tan học trôi qua khá lâu nên học sinh trong trường đã về gần hết, khuôn viên trường học trở nên vắng vẻ hơn so với bình thường. Hoàng Nam và Khánh Dương bước đi dọc hành lang vắng dưới ánh hoàng hôn màu vàng rực, khung cảnh trở nên yên ắng nhưng lãng mạn đến lạ thường. Khánh Dương bước đi chậm rãi còn Hoàng Nam thì điều chỉnh tốc độ của mình theo cô. Hai người duy trì vị trí song song, cả một đoạn đường dài vẫn không có một chút chênh lệch nào đáng kể.

Hoàng Nam nhìn Khánh Dương một cách chăm chú, vốn dĩ định mở lời với cô trước nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Qua chuyện vừa rồi, cô sẽ không nghĩ hắn là một kẻ côn đồ cuồng bạo lực đấy chứ. Tuy rằng Khánh Dương không bình luận gì đặc biệt, nhưng Hoàng Nam nghĩ rằng cô không hài lòng với hành động vừa rồi của hắn. Cũng chỉ tại bọn Minh Quân, chẳng hiểu làm sao lại gọi Khánh Dương đến, cứ để hắn âm thầm xử lý là được mà.

"Nam này..." Khánh Dương đang đi bỗng dưng dừng lại.

Hoàng Nam cũng dừng bước theo cô. Hắn hỏi: "Sao thế?"

Khánh Dương cảm thấy kỹ năng giao tiếp của mình có tốt đến mức nào thì đều trở nên vô dụng khi rơi vào tình huống này. Cô phải suy nghĩ và đắn đo mãi mới nói được ra một câu hoàn chỉnh. Khánh Dương thật lòng cảm kích trước những gì Hoàng Nam đã làm cho mình. Nhưng nếu cô thể hiện điều đó ra quá mức rõ ràng thì lại giống như mình đang cổ vũ cho hành vi đó vậy. Ừ thì cô cũng thật sự suy nghĩ như thế.

Chỉ là đối với hình tượng mà cô đang xây dựng những ngày qua thì trong tình huống này cô vẫn nên bao dung và tha thứ cho sai lầm của người khác, không nên cứ chăm chăm vào việc trả thù như vừa rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khánh Dương nhận ra rằng cô không thể nào làm được như các nữ chính phim truyền hình. Hoàng Nam đã vì cô mà ra tay với người khác, cô không thể nào vì một thứ gọi là chính nghĩa ngu ngốc gì đó mà chỉ trích ngược lại hắn được. Hoàng Nam là anh hùng trong mắt cô chứ không phải là một kẻ xấu xa như những nữ chính thánh mẫu ngu ngốc trên phim vẫn luôn dạy dỗ.

Khánh Dương muốn đóng vai bạch liên hoa kiêm trà xanh để trả thù đời nhưng lại bị những suy nghĩ và hành vi của loại người này làm cho ức chế ngược trở lại, nhất thời không thể nào diễn được tròn vai nữa. Thật là làm khó cô mà.

"Thật lòng thì Dương không muốn nhìn Nam vì Dương mà phải tốn sức như vậy. Nhưng cũng cảm ơn Nam vì ra mặt cho Dương."

Ngược lại với những gì Hoàng Nam lo lắng, Khánh Dương không những không sợ khi chứng kiến những gì xảy ra ở sau lưng nhà thi đấu mà con thích hắn nhiều hơn trước. Với tính cách của cô mà nói thì mẫu con trai hiền lành, lại còn nhân hậu một cách quá đáng chính là nhóm cô không có thiện cảm nhất. Cô cũng không phải là loại người tốt đẹp gì nên đã bị hình ảnh đó của Hoàng Namthu hút. Ở hắn, cô có thể nhìn thấy hình ảnh của người con trai sẽ vì mình chống lại tất cả mọi người.

Trái tim thiếu nữ của cô cũng chỉ có cần như vậy mà thôi.

"Là chuyện nên làm mà."

Hoàng Nam thở phào nhẹ nhõm. Khánh Dương không xa lánh hắn là tốt rồi.

Chẳng mấy chốc, cả hai quay trở lại phòng học của môn tự chọn lúc chiều. Lúc này lớp học cũng chẳng còn lại ai, Khánh Dương bắt đầu dọn dẹp sách vở và đồ dùng cá nhân, buổi chiều có nhiều chuyện xảy ra quá nên đã sớm quên mất.

Hoàng Nam đứng ở góc lớp chờ cô. Hắn lơ đễnh quét mắt khắp phòng học rồi như vô tình nhìn về một góc ở trần nhà, nơi được đặt một chiếc camera rất nhỏ, nếu như ai không tinh mắt thì sẽ chẳng nhận ra. Hoàng Nam nhìn về hướng đó, rồi lại nhìn Khánh Dương.

Những gì xảy ra vào lúc chiều đã bị Hoàng Nam nhìn thấy toàn bộ qua camera giám sát, cũng vì vậy nên hắn lại muốn trả lại gấp nhiều lần những gì bọn họ đã làm với Khánh Dương. Trường Silver có một hệ thống camera bí mật, chủ yếu dùng trong những trường hợp xấu, bình thường không ai biết đến sự tồn tại của hệ thống này. Hoàng Nam chỉ là tình cờ biết được, sau đó lại dùng kỹ năng của mình để thâm nhập vào hệ thống để xem trộm mà thôi.

Ngoài chuyện đó, Hoàng Nam cũng đã nhìn thấy một hình ảnh khác ở Khánh Dương, một phiên bản mà hắn nghĩ rằng sẽ không có cơ hội để nhìn thấy lần thứ hai.

Hoàng Nam biết Khánh Dương đặc biệt theo những cách hắn không thể nào ngờ tới nhất. Càng ngày hắn càng muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn nữa, về tất cả những gì mà hắn chưa được nhìn thấy. Không biết từ bao giờ, ánh mắt của Hoàng Nam đã luôn dõi theo Khánh Dương và trong tâm trí của hắn luôn là hình ảnh của cô. Khánh Dương vẫn vô tư nghĩ rằng bản thân mình đang hóa thân vào một vai diễn vô cùng hoàn hảo trước mặt Hoàng Nam, cô chẳng thể nào ngờ đến việc hắn đã nhìn thấy một bộ mặt khác của mình từ rất sớm.

Khánh Dương vừa sắp xếp tập vở xong thì Hoàng Nam đã bước đến đoạt lấy balo của cô. Sức nặng nhanh chóng truyền đến khiến hắn vô thức nhíu mày: "Bình thường Dương vẫn mang nặng vậy à?"

"Nó vẫn vậy á. Con gái hay mang nhiều đồ mà."

Khánh Dương cười nói, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì đáng để tâm. Balo của cô chứa được rất nhiều thứ, từ laptop, máy tính bảng, sổ tay, bình giữ nhiệt và một vài vật dụng linh tinh khác nên cũng khá nặng, nhưng vì mang mỗi ngày nên lại chẳng để ý.

"Từ bây giờ để Nam mang balo cho Dương."

Nói rồi Hoàng Nam đeo balo của Khánh Dương lên vai, không có ý định trả lại.

"Dương tự mang được mà. Có nặng bao nhiêu đâu."

Khánh Dương có chút bất đắc dĩ. Cô muốn lấy lại balo, nhưng Hoàng Nam đã nhanh hơn cô một bước, hắn xoay người về phía sau, để balo sang hướng khác. Khánh Dương chẳng những không giành lại được mà còn ngã vào người Hoàng Nam. Hắn nhanh chóng ôm lấy cô, không còn do dự như ở phòng y tế nữa.

"Dương muốn ôm Nam đến vậy à?" Hoàng Nam đùa giỡn.

Khánh Dương không hiểu vì sao tình huống lại trở thành như vậy, dường như lúc nào cô và Hoàng Nam cũng luôn tồn tại loại không khí mập mờ như thế này. Vô cùng kích thích nhưng cũng thật là đau tim.

Khánh Dương không ngại Hoàng Nam ôm mình, nhưng cô cũng không thể để mọi chuyện tiếp diễn một cách dễ dàng như vậy được. Cô đã ở trong chuyện tình cảm đủ lâu để biết làm cách nào để duy trì một mức độ tình cảm nhất định. Có những thứ phát triển rất nhanh rồi cũng sẽ biến mất rất nhanh. Vì vậy Khánh Dương nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Hoàng Nam.

"Xì, không thèm." Cô nói, cũng không tìm cách lấy lại balo nữa. "Nam thích mang thì cho Nam mang đó. Nhưng mà phải mang luôn đó nha."

"Ừ, mãi mãi luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!