Hoàng Nam đưa Khánh Dương xuống phòng y tế, trong lúc nhân viên kiểm tra cho cô thì hắn ngồi chờ bên ngoài, trong lòng bồn chồn như lửa đốt. Hiếm khi nào thái độ của Hoàng Nam âm u như lúc này, hắn ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ, ánh mắt tập trung nhìn về một phía, không rõ là đang suy tính điều gì. Được một lúc, điện thoại Hoàng Nam rung nhẹ, là Minh Quân và Bảo Huy nhắn tin hỏi thăm tình hình. Hắn đọc tin nhắn, chỉ trả lời đơn giản rồi tắt điện thoại.
Bây giờ nghiêm túc suy nghĩ Hoàng Nam mới nhận ra bản thân mình đã quá vô tâm, không phải là hắn không biết đến sự tồn tại của những chuyện như vậy ở trong trường, chẳng qua từ trước đến nay những người thân thiết với hắn chẳng bao giờ bị người khác nhắm đến nên Hoàng Nam đã sớm loại vấn đề này ra khỏi những chuyện mà mình nên quan tâm từ lâu. Chỉ đến khi nhìn thấy Khánh Dương bị người ta đánh thì mới bắt đầu cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Khánh Dương nằm trên giường bệnh, im lặng quan sát nhân viên y tế sát trùng vết thương ngoài da cho mình. Đôi lúc những chỗ có thuốc sát trùng đi qua sẽ để lại cảm giác châm chích khó chịu, khiến cô bất giác nhíu mày. Trong mắt Khánh Dương, chuyện này thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, trận đánh nhau này sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra, hệt như một nghi thức chào hỏi học sinh mới ở các trường học bình thường. Mà khi rơi vào trạng thái xô xát làm gì có ai không xảy ra thương tích chứ.
Ngược lại thái độ của Hoàng Nam thật sự khiến cô chấn động trong lòng.
Từ phản ứng của hắn, Khánh Dương đoán được Hoàng Nam cũng phần nào có tình cảm với mình, nhưng cô nghĩ nó cũng chẳng đáng là bao, có lẽ vừa đủ để cả hai duy trì trạng thái mập mờ này một quãng thời gian. Chỉ là cô không ngờ Hoàng Nam lại vì mình mà đánh bọn họ. Lần đầu tiên trong đời, Khánh Dương trải qua cảm giác được một người con trai bảo vệ.
Cô nhìn lên trần nhà, thì ra cảm giác đó là như thế này. Ngày xưa khi cô và người khác vật lộn, bọn con trai trong trường chỉ biết bàn tán và cổ vũ, tốt lắm là can ngăn, cũng chẳng có ai quan tâm đến bản thân cô chật vật như thế nào để có thể tự bảo vệ chính mình trong trận chiến đó. Lại chẳng có ai vì cô mà đánh lại người khác. Lại càng không có ai đến mang cô vào phòng y tế như thế này. Khánh Dương không khỏi cảm thán, chẳng lẽ những năm qua cô đã sống sai rồi sao.
Thì ra muốn được người khác bảo vệ thì bản thân phải trở thành một người yếu đuối.
Thế nhưng Khánh Dương cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ, có khi cô nên sống như thế này một thời gian dài xem sao. Tuy rằng cô là một người mạnh mẽ và hoàn toàn có khả năng tự mình xử lý những chuyện như thế này nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng muốn được con trai bảo vệ. Thế nhưng những người bình thường khi thấy được tính cách của cô đều sẽ chạy mất, hoặc đều cho rằng cô sống đã quá tốt rồi nên sẽ đi tìm những cô gái yếu đuối hơn.
Bỗng chốc, Khánh Dương không muốn quay về cuộc sống lúc trước nữa.
"Cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Cô sẽ kê cho em vài liều thuốc giảm đau. Còn mấy vết ngoài da này thì sát khuẩn là ổn rồi."
Nhân viên y tế đưa ra kết luận sau khi kiểm tra xong. Đều là những lời nằm trong dự đoán của Khánh Dương. Dù cô bị đánh khá thảm nhưng chủ yếu là vết thương ngoài da và cảm giác ê ẩm vì té ngã chứ không có gì nghiêm trọng. Tuy vậy, cảm giác này cũng chẳng mấy dễ chịu. Khánh Dương có thời gian rảnh rỗi liền bắt đầu nghĩ ngợi xem nên dùng cách nào để trả thù nhóm người này đây.
Khi Hoàng Nam bước vào thì Khánh Dương đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế, tay chân có xây xát đôi chỗ, khóe môi đã được bôi thuốc xong. Thấy Hoàng Nam đến, Khánh Dương muốn ngồi dậy nhưng bị hắn giữ lại. Hoàng Nam đứng cạnh bên giường Khánh Dương, cảm giác tội lỗi không nói thành lời.
"Xin lỗi."
Lời xin lỗi này của Hoàng Nam khiến Khánh Dương rơi vào trạng thái hoang mang tột độ. Cô ngờ vực hỏi hắn: "Sao thế?"
Khánh Dương thật sự không hiểu, cô không bao giờ nghĩ Hoàng Nam là nguyên nhân cho tất cả những chuyện mình gặp phải. Là do cô cố tình khiêu khích bọn họ mà. Chẳng qua hắn chỉ là chất xúc tác cho những động cơ không mấy rõ ràng của bọn họ mà thôi.
"Vì để Dương trải qua tất cả những chuyện này."
Hoàng Nam có chút khó khăn khi nói ra sự thật. Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cố khống chế mong muốn ôm lấy Khánh Dương vào lòng. Hoàng Nam không hiểu cảm xúc hiện tại của mình cho lắm, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác nào tương tự cả, một loại cảm xúc hỗn loạn và phức tạp, vừa đau lòng, vừa tức giận, chỉ muốn một mực trả thù cho cô gái đang nằm bên cạnh.
Khánh Dương vỗ nhẹ lên tay Hoàng Nam. Cô không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có lỗi trong chuyện này. Những mâu thuẫn và đánh nhau xảy ra trong trường học vốn dĩ là một điều bình thương và không thể tránh khỏi. Dù cô có cố tình thân thiết với Hoàng Nam và Nguyên Khang hay không thì với tính cách của mình cũng sẽ khiến nhiều người không vừa mắt. Chẳng qua là vì cô đang thân thiết với Hoàng Nam nên chuyện này đến nhanh hơn mà thôi.
"Không phải lỗi của Nam mà. Dù sao thì cũng do Dương làm bọn họ ngứa mắt. Chẳng lẽ vì chuyện này mà Nam không muốn chơi với Dương nữa hay sao?"
"Không bao giờ có chuyện đó."
"Vậy là được rồi. Chuyện vừa rồi Dương không sao."
Khánh Dương muốn nói thêm một câu kinh điển của giới trà xanh với ý khuyên bảo Hoàng Nam bỏ qua cho bọn họ. Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được vì nó dối lòng quá. Cô nói không được. Khánh Dương chỉ nói được tới vậy rồi dừng, thêm câu nào nữa chắc cô sẽ cảm thấy buồn nôn với chính mình mất.
"Gì mà không sao chứ."
Hoàng Nam nói với ý trách móc. Hắn tận mắt nhìn thấy Khánh Dương bị nam sinh kia đánh ngã, nhìn cô bị tát đến bị thương. Như vậy mà cô dám nói là không sao.
"Không sao thật mà." Khánh Dương cười nói. Như để chứng minh cho lời nói của mình là thật, cô còn muốn bước xuống giường cho Hoàng Nam xem nhưng đã bị hắn giữ lại. "Dương nghỉ ngơi đi. Nam đi ra ngoài một lúc rồi quay lại."
"Nam cứ vào lớp học đi. Không cần ở đây đâu."
Cô cũng không phải là một đứa trẻ hay là một người sợ hãi cảm giác cô đơn. Hoàng Nam không cần phải túc trực bên cô cả ngày như thế. Dù nam sinh kia đã thành công đánh lén làm cô bị thương nhưng với những gì mình đã làm, Khánh Dương nghĩ rằng ít nhất trong vài ngày tới sẽ không có ai dám đến gần cô nữa.
Sau khi Hoàng Nam ra ngoài được một lúc, Khánh Dương mở điện thoại lục tìm một dãy số, muốn nhấn gọi nhưng chợt nhận ra lúc này ở Mỹ đang là một giờ sáng nên lại thôi. Người Khánh Dương muốn gọi là một người bạn cũ của mình, vì hôm nay trong lúc đe dọa ba nữ sinh kia đã nhắc đến tên của cô bạn nên muốn gọi điện thoại hỏi thăm một chút, dù gì cũng đã lâu rồi cả hai không trò chuyện cùng nhau. Chuyện đã từng chơi cùng với con của tội phạm Khánh Dương từng nói là thật.
Cô thật sự có một người bạn như vậy. Đó cũng là câu chuyện của vài năm về trước. Cô nhớ lại chuyện xưa, cảm thấy có chút mơ màng, ngủ thiếp đi.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!