Tác giả: Cảnh báo cảnh bạo lực 16+
***
Khi Khánh Dương chạy đến lớp học tự chọn của mình thì chuông vào tiết học cũng vừa vang lên. Cô bước vào lớp, âm thầm cảm thấy hối hận vì đã tốt bụng nhận lời giúp đỡ Thùy Chi từ Việt Anh. Giờ thì hay rồi, lớp đã hết chỗ, chẳng còn một chỗ trống nào cả. Khánh Dương căng mắt ra tìm, cuối cùng cũng còn một ghế không có người ngồi. Cô vội vàng bước về phía đó trong ánh mắt tò mò dõi theo của tất cả các thành viên trong lớp.
Chỗ ngồi duy nhất còn trống trong lớp là vị trí bên cạnh Nguyên Khang. Lớp học tự chọn này không chỉ có lớp 11A của bọn họ mà còn có thành viên của những lớp khác nữa, nhưng tiếng "tốt" của Nguyên Khang đã đồn đi quá xa, dù là người của lớp khác cũng không ai dám ngồi cạnh cậu cả. Nếu như tình huống này xảy ra, cả lớp chỉ còn duy nhất một chỗ ngồi Nguyên Khang, người bình thường sẽ tìm cách mượn ghế để ngồi ghép bàn với người khác chứ không ai dám ngồi cạnh Nguyên Khang bao giờ.
Chuyện Nguyên Khang dùng sơn đỏ xịt lên bàn người dám bước vào lãnh địa của cậu đã sớm đồn đi khắp trường, không ai là không biết. Vì vậy khi mọi người nhìn thấy Khánh Dương không sang lớp khác mượn ghế mà trực tiếp đến chỗ đó ngồi thì không khỏi cảm thấy lo lắng thay cho cô. Điều này khiến nhiều người cho rằng cô ỷ vào sự thân thiết với Hoàng Nam nên mới làm như vậy.
Khi Khánh Dương bước đến, Nguyên Khang chủ động lấy balo ra khỏi ghế ngồi bên cạnh mình, Khánh Dương xem đây là điều hiển nhiên, cứ thế mà ngồi xuống. Cả lớp học được một phen ngạc nhiên. Bọn họ gặp ảo giác rồi chăng. Nguyên Khang vậy mà lại chủ động lấy balo sang một bên cho Khánh Dương ngồi. Hơn nữa Khánh Dương lại dám ngồi ở chỗ đó. Thế giới này thay đổi mất rồi.
Khánh Dương ngồi xuống ghế, cũng không quan tâm bản thân mình đang khiến cả lớp khiếp sợ như thế nào, nhanh chóng lấy laptop và sách vở ra, chuẩn bị sẵn sàng cho giờ học. Mọi người xung quanh nín thở nhìn về phía bàn của hai người bọn họ, chờ mãi nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, nói gì đến chuyện cãi nhau rồi cảnh cáo như Thùy Chi hôm họ.
"Ngọn gió nào đã khiến cậu chọn học môn này vậy?" Khánh Dương lên tiếng hỏi Nguyên Khang trong lúc giáo viên phát tài liệu học tập.
"Bị bắt học."
"Hèn gì, còn tưởng cậu đam mê, học để nối nghiệp cô Hương chứ."
Nguyên Khang lắc đầu, cậu cảm thấy mình chưa ghét lĩnh vực này đã là điều may mắn, còn thích thì không bao giờ.
"Mà cậu không muốn thử chống đối một lần sao?"
Khánh Dương cũng biết đại khái chuyện gia đình Nguyên Khang. Từ bé cô đã cảm thấy mẹ của Nguyên Khang là một người phụ nữ đáng sợ. Dù chỉ là tiếp xúc qua vài lần cũng đủ khiến cô cảm thấy căng thẳng và áp lực. Có vài lần Khánh Dương tự hỏi bản thân mình rằng Nguyên Khang đã làm như thế nào để sống đến ngày hôm nay.
"Vô dụng thôi. Tôi đã thử và bà ấy suýt nữa là nhảy lầu."
Nguyên Khang kể bằng giọng nói hờ hững và lạnh nhạt. Cảm xúc của cậu đã sớm chai sạn rồi. Bình thường Nguyên Khang không bao giờ chia sẻ chuyện này với ai. Nhưng Khánh Dương thì đâu được tính là người xa lạ gì. Cô đã gặp mẹ của cậu vài lần, hiển nhiên cũng biết được tính cách cực đoan của bà. Khánh Dương không biết an ủi Nguyên Khang như thế nào. Giọng nói của cậu vô cùng lãnh đạm, tựa như không liên quan gì đến mình. Không rõ rằng cậu đã thật sự vô cảm hay là chỉ đang che giấu cảm xúc của mình.
Bỗng nhiên Khánh Dương nghĩ ra một ý tưởng kì quặc. Cô nghiêng người về phía Nguyên Khang, thì thầm vào tai cậu: "Vậy nếu mẹ cậu ép cậu cưới tôi, không lẽ cậu cũng đồng ý đấy chứ?"
Nguyên Khang không né tránh khi Khánh Dương tiến lại gần mình, hơn nữa lại tập trung lắng nghe xem cô muốn nói với mình điều gì. Nghe xong, ánh mắt cậu tối sầm. Khánh Dương quay lại vị trí ngồi của mình, chờ câu trả lời của Nguyên Khang.
Nguyên Khang không trả lời mà bật Google lên, gõ vài dòng chữ vào ô tìm kiếm rồi xoay laptop của mình về phía Khánh Dương. Trên màn hình là bài báo về việc công ty của mẹ Khánh Dương đã thắng dự án từ một khách hàng lớn, mà khách hàng này ban đầu đã vô cùng hài lòng với phương án mà công ty của mẹ Nguyên Khang đưa ra. Đọc xong tiêu đề, Khánh Dương cười nở một nụ cười đầy miễn cưỡng. Tin này đã lên báo rồi à.
Sau đó, Nguyên Khang lại đổi sang một bài báo khác. Nội dung đề cập đến một streamer nào đó nổi tiếng trên Youtube thời gian gần đây đã ký hợp đồng với công ty của mẹ Nguyên Khang, nghe đồn là ban đầu đã thảo luận xong hợp đồng với công ty của mẹ Khánh Dương rồi.
"Không có chuyện đó xảy ra đâu." Nguyên Khang đưa ra kết luận.
"Phải phải."
Khánh Dương đọc báo xong cũng tin rằng chuyện của mình và Nguyên Khang quả thật là không bao giờ xảy ra được. Cô đã lo xa quá rồi. Vừa bắt đầu buổi học đầu tiên, giáo viên đã bắt đầu chia nhóm để làm bài tập. Một nhóm tối đa có ba người, tối thiểu là một người. Khi email chia nhóm được gửi đến, Nguyên Khang hỏi Khánh Dương: "Làm chung không?"
Đây là lần đầu tiên Nguyên Khang đề nghị người khác vào chung nhóm với mình. Thật ra cậu cũng không có chủ ý gì đặc biệt, chỉ là cậu đã chán việc làm một mình rồi mà thôi, vừa lúc chứng kiến màn biểu diễn không tồi của Khánh Dương trong giờ học tiếng Anh nên mới lôi kéo cô vào chung nhóm với mình. Dù sao điểm số vẫn là quan trọng nhất. Ở trường này số người có khả năng làm việc với cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nguyên Khang tương đối xem thường người khác.
Trong mắt cậu, mọi người quá vô dụng, không ai đủ năng lực để làm việc cùng cậu cả, người có khả năng thì vốn dĩ đã là kẻ địch rồi.
Thế nhưng Khánh Dương lại từ chối lời đề nghị này: "Tôi nghĩ mẹ cậu sẽ không thích nếu biết cậu làm dự án chung với tôi đâu."
"Cũng đúng."
Nguyên Khang nghĩ ngợi một chút, cũng hợp lý. Dù sao thì bây giờ mối quan hệ của người lớn vẫn đang trong trạng thái căng thẳng. Thế là Nguyên Khang điền tên của mình vào một nhóm còn trống. Còn Khánh Dương tìm một nhóm đang thiếu người rồi điền tên mình vào. Khánh Dương vừa điền xong thì vài phút sau đã thấy mình được thêm vào một nhóm chat của hai nữ sinh lớp khác. Cô vào chào hỏi một tiếng rồi thoát ra.
Đây là môn học về lĩnh vực truyền thông, nhờ vậy mà Khánh Dương hiểu rõ hơn về những gì mà mẹ mình đang làm. Đây là giờ học tự chọn, nội dung xoay quanh những chủ đề thực tế và các case study (*) thực tế nên chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua rất nhanh, giờ giải lao buổi chiều đã đến.
(*) Case Study là phương pháp nghiên cứu ứng dụng chuyên sâu lý thuyết cho một trường hợp, sự kiện đã xảy ra và có thật giúp mọi người hiểu, hình dung rõ hơn nội dung đang học.
Giờ giải lao mà không có nhóm Hoàng Nam lôi kéo đi đâu đó thì Khánh Dương cũng không biết làm gì. Ở bên cạnh, Nguyên Khang đã đeo tai nghe và chìm vào giấc ngủ. Chán chết đi được. Khánh Dương đành bật laptop và truy cập vào hệ thống thời khóa biểu xem qua lịch học của Hoàng Nam, chiều nay hắn cũng có lớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!