Giờ ăn trưa của trường Silver là một trong những thời điểm được mong chờ nhất trong ngày, nhất là vào ngày thứ hai đầu tuần khi mà tâm trạng của mọi người vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuối tuần đầy vui vẻ vừa trôi qua, ai cũng mang một tâm trạng mệt mỏi và chán chường. Chỉ có giờ ăn trưa này mới khiến mọi người tươi tỉnh hơn một tí.
Hôm nay cũng là ngày diễn ra cuộc họp đầu tiên trong năm học của hội học sinh vì vậy lúc này chỉ có Khánh Dương đi cùng Minh Quân và Bảo Huy đi xuống căn tin, còn Hoàng Nam đã sớm rời khỏi lớp sau giờ giải lao vẫn chưa quay trở lại. Sau một hồi quan sát và đưa ra chiến lược cướp bàn thì Bảo Huy đã nhanh chóng chiếm được một bàn trống trong khu vực đông đúc.
"Để mình ngồi giữ chỗ cho, hai người đi mua đồ ăn đi." Bảo Huy nói, tận lực thực hiện nhiệm vụ cao cả của bản thân trong giờ ăn trưa mỗi ngày.
Khánh Dương đi cùng với Minh Quân về phía các nhà hàng ở trong trường. Đã hơn một tuần trôi qua, Khánh Dương cũng thử được đa số món ăn của những nhà hàng này nên đã sớm chọn món ăn hôm nay cho mình. Minh Quân đi cùng Khánh Dương, không quên kiểm tra điện thoại xem có tin hắn của Hoàng Nam hay không. Cậu cảm thấy khó hiểu, bình thường những khi Hoàng Nam có việc đi đâu đó đều sẽ nhờ cậu mua đồ ăn trưa dùm, nhưng hôm nay lại im hơi lặng tiếng.
Hay là hôm nay đi ăn chung với hội học sinh rồi nhỉ.
"Hôm nay không thấy lớp trưởng nhờ vả mua đồ ăn ta."
"Nam có nhắn mình rồi."
Khánh Dương giải đáp thắc mắc cho Minh Quân. Cậu nghe xong liền nhìn cô đầy thâm thúy, tựa như đã hiểu ra điều gì đó: "Từ giờ giao thằng Nam cho cậu nhé."
Khánh Dương làm sao không biết Minh Quân đang ám chỉ cái gì, nhưng vì giữa cô và Hoàng Nam cũng chưa có gì rõ ràng nên cô vẫn làm như không hiểu những gì Minh Quân nói.
"Đừng nói vậy chứ. Mọi người đều là bạn bè của nhau mà."
Minh Quân không giải thích gì thêm, để cậu xem Hoàng Nam và Khánh Dương duy trì tình trạng không rõ ràng này được bao lâu. Minh Quân đi dạo qua một vòng rồi quyết định dừng lại ở một nhà hàng bán bún bò Huế, bắt đầu gọi món như một cái máy: "Hai tô đặc biệt, một tô không hành, không cay, không giò, thêm thịt, thêm chả."
Khánh Dương đang đọc thực đơn phải quay lại nhìn Minh Quân một cách đầy khiếp sợ: "Là của cậu hay Huy vậy?"
"Tất nhiên là của thằng Huy rồi. Mình ăn uống dễ lắm."
Minh Quân lầm bầm nói trong lúc mở ví lấy tiền trả cho nhân viên thu ngân. Tuy lời nói có chút bất mãn, nhưng mà Khánh Dương lại cảm thấy Minh Quân đã quá quen với chuyện này rồi. Cô cũng phải khâm phục Minh Quân vài phần, kể ra để nhớ được sở thích ăn uống của bạn bè một cách vô cùng chi tiết không sót một điểm nào như vậy thì phải vô cùng thân thiết.
"Nhưng cậu cũng nhớ kỹ thật đấy."
"Có gì đâu. Gọi ra không đúng thì không chịu ăn, nên phải nhớ thôi."
Sao Khánh Dương lại cảm thấy có điều gì đó không được đúng lắm giữa Minh Quân và Bảo Huy nhỉ. Bình thường Minh Quân có thể được xem là khó tính, thường xuyên phàn nàn và đá xéo người khác. Đúng là cậu vẫn không nương tình gì với Bảo Huy, nhưng sao với chuyện này lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Khánh Dương càng suy nghĩ lại càng thấy có điểm đáng ngờ, nhưng cô lại nhanh chóng xua đi suy nghĩ này, Khánh Dương thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Không giống như Bảo Huy, Hoàng Nam lại là một người dễ tính hơn. Hắn chỉ bảo Khánh Dương rằng cô ăn món gì thì hắn sẽ ăn món đó. Mọi thứ vô cùng đơn giản, chẳng mấy chốc Minh Quân và Khánh Dương đã gọi món xong và quay trở lại bàn. Vừa về đến nơi, Bảo Huy liền kéo tay Khánh Dương, chỉ về phía cửa ra vào rồi thì thầm bằng một giọng nói đầy bí hiểm: "Cậu tập trung nhìn ra cửa nhé, sắp được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử đấy."
"Hả? Khoảnh khắc gì vậy?"
"Thì cứ nhìn đi."
Minh Quân thấy Bảo Huy và Khánh Dương bàn luận một cách háo hức liền mắng hai chữ nhàm chán. Hết chuyện để xem rồi à. Nói rồi cậu bật điện thoại ra chơi game, quyết tâm không để ý đến nữa.
Trước đây Bảo Huy cũng không quan tâm đến cảnh tượng này cho lắm, nhưng vì biết Khánh Dương đã dành cho hội học sinh một sự quan tâm đặc biệt nên cậu mới rủ cô cùng xem cảnh này. Bảo Huy vẫn luôn là một người bạn tốt. Cậu vừa dứt lời không lâu thì quả thật căn tin đã ồn ào hơn hẳn. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa ra vào. Khánh Dương cũng tò mò dõi theo.
Khi cánh cửa tự động mở ra, bốn nam sinh thuộc hội học sinh năm nay liền xuất hiện. Mỗi người mang một phong cách khác nhau, nhưng đều có một đặc điểm chung là họ đều đẹp trai và được đông đảo nữ sinh ngưỡng mộ. Hoàng Nam đi cùng một nam sinh khác, cả hai cùng nhau trò chuyện vui vẻ, dường như không quan tâm lắm việc mình xuất hiện ở đây đã thu hút sự chú ý của mình như thế nào. Theo như những thông tin mà Bảo Huy cung cấp, Khánh Dương đoán người đang đi cạnh Hoàng Nam là Duy Anh, đại diện của khối 12. Đúng như lời Bảo Huy nói, nhìn Duy Anh thật sự rất hiền dù chỉ là nhìn qua vẻ bề ngoài. Ở Duy Anh, Khánh Dương nhìn thấy hình ảnh của một anh trai hàng xóm tốt bụng và ấm áp.
Nguyên Khang ban đầu đi bên cạnh Duy Anh nhưng khi vừa vào cửa liền tách nhóm rẽ sang một hướng khác. Khánh Dương thầm mắng Nguyên Khang, không thể đi cùng thêm một lúc để cô ngắm cho rõ cả đội hình được à. Cái người luôn phá game này. Ở một góc nào đó, Nguyên Khang hắt hơi một cái mà không rõ vì sao.
Người còn lại chắc chắn là Việt Anh, một nam sinh lớp 10, nhỏ tuổi nhất nhóm. Việt Anh đi cạnh Hoàng Nam, tươi cười chào hỏi tất cả những người đang nói chuyện với mình, là một cậu bé thân thiện điển hình. Thế nhưng ở Việt Anh, Khánh Dương lại không cảm nhận được cảm giác như Duy Anh, cậu nhóc này có vẻ cũng không phải như những gì thể hiện bên ngoài rồi. Sao cô có cảm giác tên nhóc này cũng thuộc dạng tinh ranh, nhưng không muốn để cho người khác biết vậy nhỉ.
Khánh Dương thầm nghĩ có lẽ chính hôm nay cô mới thật sự nhìn thấy cảnh tượng kinh điển trong phim, chuyện tuần trước chỉ là mở màn thôi.
"Chỉ có sau khi họp xong cậu mới thấy bốn người cùng lúc thôi. Còn bình thường thì hơi bị hiếm nha." Bảo Huy tận tình giải thích.
"Hôm nay mình thỏa mãn rồi."
Khánh Dương cười một tiếng, đáp lại Bảo Huy. Ngoại trừ việc Nguyên Khang tự động tách khỏi nhóm ra thì Khánh Dương tương đối hài lòng với những gì mình nhìn thấy. Kể ra trong bốn người thì Khánh Dương vẫn thích Hoàng Nam nhất. Cô không phù hợp với kiểu người ấm áp như Duy Anh, lại không có hứng thú với những cậu em nhỏ tuổi hơn như Việt Anh. Nguyên Khang vẫn là một tên mặt than đáng ghét, chỉ có Hoàng Nam là tốt nhất.
Khánh Dương vẫn nhìn theo ba người trong hội học sinh, bỗng nhiên lúc này ánh mắt của Việt Anh cô chạm nhau. Việt Anh tươi cười vẫy tay với Khánh Dương liên tục. Cô đơ ra vài giây, cậu nhóc này đang chào cô đó hả. Hình như cô không quen biết cậu ta mà nhỉ. Khánh Dương ngờ vực quay sang nhìn xung quanh, cũng không thấy ai đang chào lại Việt Anh cả. Chuyện này là thật hay cô đang gặp ảo giác?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!