Chương 17: Tối Thứ Sáu (3)

Hoàng Nam đưa Khánh Dương về đến nhà lúc chín giờ tối. Đây có thể xem là một buổi hẹn ăn tối thành công đối với cả hai, mọi chuyện diễn ra thuận lợi, đôi bên vui vẻ và hài lòng. Chắc chắn sẽ có thêm những cuộc hẹn khác nữa. Đến hôm nay Hoàng Nam mới biết nhà Khánh Dương. Vốn dĩ nhà cô không quá xa trường hơn nữa lại còn khá gần nơi hai người gặp nhau lần đầu hôm trước. Hoàng Nam muốn tối nay kéo dài lâu hơn, nhưng tiếc rằng hắn không có năng lực điều khiển thời gian để làm điều đó.

Hắn buộc phải đưa Khánh Dương về nhà đúng giờ nếu như muốn có thêm lần hẹn thứ hai.

Khánh Dương vừa mở cửa vào nhà đã không còn để ý gì đến hình tượng nữa mà trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, mày mò gỡ khóa của giày cao gót. Lúc này cô mới nhận ra mình vẫn còn đang cầm theo áo khoác của Hoàng Nam. Cô khẽ thở dài, đánh nhẹ lên trán vì sự đãng trí này. Thôi thì cứ giữ đến sang tuần đi học thì trả lại vậy. Lúc này phòng khách được bật thêm đèn, bà Trà bước xuống từ cầu thang. Khánh Dương cũng chỉ chào mẹ mình một tiếng rồi tiếp tục tháo khóa giày.

Cô vẫn luôn chọn những đôi giày phức tạp nên việc này có tốn chút thời gian. Sau khi làm xong lại còn phải đặt giày vào đúng vị trí trong tủ giày nữa.

"Con có bạn trai mới đó à?"

Bà Trà hỏi, thái độ không có vẻ gì là bất ngờ, tựa như đây là chuyện vô cùng bình thường trong gia đình bọn họ vậy. Kể ra bà Trà và ông Doanh cũng thuộc nhóm phụ huynh khá hiếm gặp, không nhiều người có thể duy trì thái độ bình thản như vậy khi con gái của mình có người yêu ở độ tuổi này, hơn nữa lại cũng chẳng phải người đầu tiên.

"Không phải đâu, bạn thôi mẹ. Mẹ theo dõi con hả?"

Khánh Dương ngờ vực hỏi lại bà Trà. Tuy nhiên, cô lại không quá cảm thấy khó chịu vì điều này, đây vốn dĩ là điều những phụ huynh bình thường nên làm. Chẳng qua từ trước đến nay ba mẹ cô đều không quá để tâm tới các vấn đề trong cuộc sống riêng của cô nên không có chuyện như vậy xảy ra mà thôi.

Bà Trà bĩu môi đầy khinh thường: "Mẹ không thèm theo dõi con đâu. Đập vào mắt mẹ thôi."

Sau khi đặt giày vào tủ, Khánh Dương liền đi thẳng vào nhà bếp, rót cho mình một ly nước lạnh rồi mang ra phòng khách ngồi trò chuyện với bà Trà. Cả hai không có nhiều thời gian để bên cạnh nhau cho lắm nên những khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi này thật là đáng quý.

"Vậy mới đúng là mẹ chứ." Khánh Dương cười nói. Ba mẹ cô nổi tiếng là dễ tính, nên nếu bỗng nhiên mẹ cô bất ngờ làm hành động gì đó kiểm soát cô sẽ khiến cô cảm thấy liệu mẹ mình có phải là bi ai xúi dại rồi không.

"Bạn cùng lớp à?"

"Dạ."

"Này, không phải là thằng nhóc con trai bà Hương đó chứ?"

Bà Trà hoảng hốt đặt ly nước xuống bàn, cảm thấy lo lắng không thôi. Nếu là trước đây, bà chính là người vui mừng nhất nếu như chuyện này là sự thật. Nhưng đổi lại là bây giờ thì không còn gì ngoài cảm giác hoảng sợ. Khánh Dương quá hiểu mẹ mình đang nhắc đến ai. Cô nhanh chóng lắc đầu: "Trời ạ, đến giờ mẹ vẫn còn mong con với Khang thành một đôi à?"

Thấy Khánh Dương phủ nhận, bà Trà mới thở phào đầy nhẹ nhõm.

"Tất nhiên là không rồi. Vậy nên mẹ mới hỏi. Lỡ mà thành thật chắc chết mất. Hôm nay mẹ mới tát vào mặt bà ấy một cái."

Khánh Dương đã sớm quen cách dùng từ kì lạ của mẹ mình. Nếu như mà cuộc hội thoại này bị người khác nghe thấy thì sẽ cảm thấy thật kinh khủng.

"Mẹ lại giật dự án của người ta à?"

"Ừ có thể coi là vậy. Nhưng cú này hơi đau đấy nhé. Cậu ta mạnh về quảng cáo nhất mà, trong phân khúc đó chúng ta vốn dĩ không là đối thủ rồi. Nhưng mẹ thật sự muốn phát triển bên thị trường này nên chọn trúng dự án mà cậu ta đã dồn hết tâm sức vào mà cướp."

Khánh Dương nghe chỉ hiểu được tám phần, cô vốn dĩ không quan tâm nhiều đến chuyện kinh doanh cho lắm, cũng chưa có hứng thú tìm hiểu. Dù sao thì mối quan hệ giữa hai vị phụ huynh này cũng đã đi đến mức không thể quay lại được nữa rồi.

"Thật ra bạn hồi nãy là kẻ thù không đội trời chung của Khang ở trường đó."

"Quả là con gái mẹ. Mẹ thì giật dự án người ta tâm đắc, con thì qua lại với kẻ thù của con trai người ta. Chắc giờ nhà đó hận chúng ta lắm." Bà Trà nói đùa.

Bây giờ bà mới cảm thấy sự tai hại của những lời hứa hẹn lung tung. Ngày đó bà và bà Hương cứ nghĩ cả hai sẽ thân nhau mãi mãi, sẽ không có gì chia cắt được tình bạn thanh xuân của bọn họ. Khi đó, bọn họ có niềm tin mãnh liệt vào tương lai, thậm chí không đợi được mà hứa hôn cho hai đứa con với nhau, chỉ hận không thể chờ đến ngày trở thành thông gia, cứ thế thân nhau đến già. Ấy vậy mà cuộc đời lại diễn ra theo cách mà cả hai không ngờ đến nhất.

Cuối cùng thì tình bạn cũng không chiến thắng được lợi ích. Ký ức ùa về khiến tâm trạng của bà Trà bị ảnh hưởng không ít. Bà không làm Khánh Dương lo lắng nên liền nói qua chuyện khác.

"Ba mẹ bạn con làm nghề gì?"

Vốn dĩ bà Trà không phải là kiểu người thích quan tâm đến những người mà Khánh Dương qua lại. Nhưng vì bây giờ cô đã lớn, không thể yêu đương chơi bời thoải mái như lúc trước nữa. Tuy rằng không công khai cấm cản, nhưng sâu trong thâm tâm bà cũng muốn con gái yêu đương với những người có gia thế tương tự như bọn họ. Trong tất cả những người Khánh Dương từng qua lại, bà chỉ tìm hiểu về người bạn trai đầu tiên của cô.

Cậu ta là con trai của một gia tộc lớn trong nước nhưng vì chuyện nội bộ của gia tộc nên bị chính người thân của mình ép sang Mỹ không được quay trở về.

Sau người này, bà Trà tự thấy con gái mình không phải là kiểu sẽ sống chết vì tình yêu nên cảm thấy không cần phải theo sát nữa. Vì ít nhất cô sẽ không vì một người nào đó mà từ mặt gia đình. Bà cũng biết Khánh Dương từng hẹn hò với những người có hoàn cảnh khác biệt, nhưng vì cũng chính cô đã kết thúc những mối quan hệ như vậy nên bà lại càng yên tâm.

"Họ cũng kinh doanh thôi mẹ, chủ yếu là bên bất động sản và tài chính. Mẹ cậu ấy hồi trẻ từng làm ở Wall Street nữa cơ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!