Chương 16: Tối Thứ Sáu (2)

Khánh Dương càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, đây không phải là do cô có ít kinh nghiệm ngồi xe motor hay sao. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách cô được. Cô không có anh em trai, gia đình từ nhỏ đã không sống cùng với họ hàng nên đối với những anh em họ của mình cũng không có ấn tượng gì.

Khánh Dương nghĩ về danh sách bạn trai cũ của mình còn cảm thấy thất vọng hơn. Cô không biết là do bản thân mình không nghiêm túc tìm kiếm hay là do tính cách của mình chỉ thu hút được những chàng trai không có gì nổi bật như vậy. Ngoại trừ mối tình đầu của mình ra, Khánh Dương có cảm giác rằng chẳng có ai có thể so sánh được với Hoàng Nam cả. Lần đầu tiên trong đời, Khánh Dương cảm thấy bản thân mình có vấn đề trong việc quen bạn trai, có khi cô đổi nhiều bạn trai là do cảm thấy bất mãn trong lòng chăng.

Chẳng bao lâu sau, Hoàng Nam và Khánh Dương đã đến điểm hẹn. Nơi Hoàng Nam chọn là một nhà hàng nằm ở khu phố đi bộ cho khách du lịch nước ngoài. Muốn vào đến bên trong thì phải gửi xe ở ngoài rồi đi bộ vào một đoạn. Hoàng Nam không biết hôm nay Khánh Dương mang giày cao gót nên hắn có chút lo lắng, cố tình đi chậm hơn so với bình thường, thỉnh thoảng quay sang nhìn Khánh Dương xem cô có vấn đề gì hay không.

Tuy nhiên với một người đã quen mang giày cao gót, Khánh Dương vẫn cảm thấy mình không gặp vấn đề gì cả.

Khánh Dương lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Sao Nam tìm ra được chỗ này vậy?"

Đây là khu phố tập trung rất nhiều nhà hàng, quán bar, club và các hoạt động vui chơi giải trí hoạt động cả đêm. Cô đã biết đến sự tồn tại của khu phố đi bộ này khi mới về nước, nhưng chưa bao giờ đến vì không có cơ hội. Một phần vì Anna là một cô gái hiền lành, yên tĩnh, vốn không phù hợp với một nơi ồn ào, tấp nập. Một phần khác là vì những người yêu cũ của cô cũng giống Anna, không thích và cũng không muốn thử không khí ồn ào, lại có chút ăn chơi như ở khu phố này.

Câu hỏi của Khánh Dương thành công di dời sự chú ý của Hoàng Nam ra khỏi cảm giác áy náy vì đã chọn một nơi có vị trí khá xa để cô phải đi bộ nhiều trên giày cao gót. Hắn à một tiếng rồi trả lời: "Hồi trước từng được mấy ông anh dẫn đi một lần. Trước đây Nam hay đến khu này lắm."

"Cũng là đi ăn à?"

"Không. Đi club. Còn vụ ăn uống này là mới đi một hai lần thôi."

Khánh Dương gật đầu. Cô nhớ lại lời Bảo Huy nói lúc nãy. Quả nhiên Hoàng Nam không hiền như những gì đã nghĩ. Hoàng Nam thầm mắng mình đã lỡ lời. Hắn vốn dĩ không muốn để Khánh Dương biết chuyện trước đây mình có lối sống gắn liền với nơi này như vậy. Hắn cảm thấy Khánh Dương khá hiền lành, không biết cô nghe được những thông tin này có cảm thấy hắn là một tên hư hỏng và xa lánh hắn không nhỉ?

Ngược lại, Khánh Dương cũng không thấy tiêu cực trước thông tin này cho lắm. Cô tuy chưa từng đi club như Hoàng Nam vì một số vấn đề về việc giới hạn độ tuổi, nhưng cô có tinh thần muốn thử và sẽ thử vào một ngày nào đó không xa. Tất nhiên Khánh Dương sẽ không chia sẻ thông tin này với Hoàng Nam, cô đang trong vai một người ngây thơ và trong sáng mà.

"Rồi vào có bị bảo vệ chặn lại không?"

Khánh Dương nhìn Hoàng Nam với ánh mắt tò mò, tựa như cô không biết gì về những chuyện này cả.

"Trong nhóm có mấy ông đủ tuổi rồi. Với lại nếu đi những nơi của gia đình Nam làm chủ thì lại càng khỏe. Mà thật ra có nhiều chỗ cũng chẳng quan tâm."

"Dương cứ nghĩ nhà Nam kinh doanh về bất động sản mà. Hóa ra còn có mảng ẩm thực và giải trí này nữa sao?"

"Đó là điều mọi người đều biết thôi."

Hoàng Nam đang nói dở thì cả hai đã đến nơi. Hoàng Nam tiến lên một bước, mở cửa cho Khánh Dương vào trước rồi mới bước vào trong. Nhà hàng này được thiết kế theo phong cách phương Tây, với lối trang trí như một quán bar. Vừa vào là quầy rượu rồi đến bên trong mới là khu vực ăn uống. Tuy mang phong cách của quán rượu, nhưng đây vốn dĩ là nhà hàng bình thường.

Hoàng Nam vừa vào đã có nhân viên đến tiếp đón. Hắn đọc thông tin đặt bàn xong liền được nhân viên hướng dẫn đến bàn đã được giữ sẵn. Hoàng Nam chọn chỗ khá đẹp, từ vị trí này có thể nhìn thẳng lên sân khấu với một khoảng cách vừa phải.

"Thường thì sau bảy giờ tối sẽ có ca sĩ đến hát. Ngồi ở vị trí này có thể xem được rõ nhất."

Sau khi cả hai vừa ngồi xuống, Hoàng Nam lên tiếng giới thiệu một chút. Khánh Dương nhìn xung quanh, dù nhà hàng rất rộng nhưng lúc nãy các bàn khác cũng đã kín hết chỗ ngồi. Có lẽ là vì hôm nay là tối thứ sáu.

"Nhà hàng này đẹp quá, nhìn đông như vậy sao Nam đặt được bàn hay thế?"

Khánh Dương tương đối thích nhà hàng Hoàng Nam đã chọn. Dù quán đang khá đông, nhưng lại không quá ồn ào, mọi người nói chuyện với nhau khá nhẹ nhàng và lịch sự. Một không gian yên tĩnh và ấm áp.

"Có tí quan hệ ấy mà. Dương thích là được. Dương gọi món đi."

Hoàng Nam đưa menu cho Khánh Dương.

"Nam ăn ở đây rồi thì giới thiệu cho Dương đi."

Khánh Dương đẩy lại trách nhiệm này về phía Hoàng Nam. Bữa ăn này là hắn mời cô, vì vậy cô cũng cảm thấy hơi ngại khi mình là người gọi món. Trước đây Khánh Dương cũng không để ý lắm đến điều này. Nhưng vì có một thời gian cô hẹn hò cùng với những người có hoàn cảnh gia đình trái ngược với mình nên cũng trải qua nhiều tình huống khó xử, dần dần cô bắt đầu phải chú ý đến khả năng chi trả của đối phương thay vì sở thích của mình. Dù cô biết Hoàng Nam không phải là những người kia.

Hắn còn giàu có hơn cô, nhưng thói quen đã hình thành thì khó thay đổi.

Hoàng Nam đã đinh ninh Khánh Dương sẽ gọi món, nên khi thấy cô đẩy lại trách nhiệm này cho mình thì cảm thấy có chút bất ngờ. Trước đây những người khác chỉ hận không thể gọi những món đắt đỏ nhất để thử thách ví tiền của hắn thôi. Hoàng Nam không tiếc tiền vì tiền thì hắn không thiếu, nhưng hắn cũng có những suy nghĩ riêng khi trải qua những việc như vậy.

Hoàng Nam nhận lấy menu, gương mặt cũng không có gì thay đổi dù trong lòng cũng có ít nhiều cảm xúc kỳ lạ: "Vậy Dương thích ăn gì?"

"Gì cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!