Tuần đầu tiên trôi qua khá nhanh, sau ngày đầu tiên đi học đầy kịch tính đó, những ngày tiếp theo trong tuần lại khá bình yên với Khánh Dương. Ít nhất là cô cảm thấy như vậy. Thế nhưng Khánh Dương cũng không mấy tin tưởng vào sự yên bình giả tạo này cho lắm. Theo như những gì cô suy đoán, chẳng qua là vì toàn bộ thời gian cô đều ở cùng với nhóm Hoàng Nam, giờ ra về thì toàn đi đường lớn, ra cổng trường thì lên xe đi về nên hoàn toàn không có thời gian cho người khác gây sự.
Vì vậy nên Anna mới nói Khánh Dương khó mà làm nữ chính trong những bộ truyện kinh điển được, vì cô không tạo điều kiện cho người khác ra tay.
Khánh Dương thừa biết có những người nào đó là bị chọc cho tức điên lên rồi. Qua tuần sau, khi các lớp học tự chọn bắt đầu được đưa vào thời khóa biểu, cô sẽ có rất nhiều thời gian đi học một mình, đó mới là thời điểm thuận lợi nhất để ra tay. Khánh Dương cũng không vì vậy mà lo lắng. Tuy cô không giỏi trong việc khiến người khác không dám đụng đến mình nữa nhưng lại rất thích kéo người khác chết chung với mình, là kiểu cô tát tôi một cái, tôi cũng sẽ tát lại cô một cái.
Tuy không khiến cho người khác nể phục nhưng cũng khiến người ta phải e dè khi tiếp tục ra tay. Vì vậy Khánh Dương cảm thấy không có việc gì lo lắng nữa cả. Điều duy nhất khiến cô phải suy nghĩ chỉ là liệu bản thân mình sẽ giữ được hình ảnh thục nữ này được bao lâu mà thôi.
Hôm nay là thứ sáu, Khánh Dương đến trường sớm hơn giờ vào học khoảng một tiếng. Cô không lên thẳng lớp học mà rẽ qua khu vực các phòng học nhóm mà hôm trước đã bị Nguyên Khang kéo vào. Đã gần một tuần trôi qua, cô đã ghi nhớ kha khá các lối đi trong trường nên nhanh chóng tìm được căn phòng đã hẹn trước. Khánh Dương cứ nghĩ mình đến sớm, nhưng Hoàng Nam lại còn đến sớm hơn cô. Khi cô đến thì đèn trong phòng đã bật, máy chiếu và các thiết bị khác cũng được chuẩn bị để sẵn sàng sử dụng.
Khánh Dương dừng lại trước cửa, Hoàng Nam vẫn chưa nhận ra rằng cô đã đến. Hắn đeo tai nghe, tập trung gõ phím biên soạn nội dung trên laptop, không để ý đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh. Khánh Dương không muốn phá vỡ hình ảnh đẹp này nên vẫn đứng bất động ở bên ngoài một lúc. Bây giờ cô mới cảm thấy trên mạng nói không sai, quả nhiên khi con trai khi tập trung làm một việc gì đó trông thật quyến rũ. Chỉ tiếc là thời gian có hạn, cô đành phải chen ngang vào hình ảnh này rồi.
Âm thanh mở cửa vừa vang lên, Hoàng Nam lập tức rời mắt khỏi màn hình, dáng vẻ tập trung vừa rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ và ôn hòa, mang đến cho người đối diện cảm giác dễ chịu và thoải mái. Hắn bước vào chỗ ngồi bên trong tường, nhường chỗ bên ngoài cho Khánh Dương.
"Nam tới sớm vậy?"
"Cũng mới tới thôi. Dương ăn sáng chưa?" Hoàng Nam hỏi.
Khánh Dương khẽ lắc đầu. Cô không đói, bình thường khi không có ba mẹ ở nhà thì cũng không ăn sáng một cách nghiêm túc mà cố tình ăn ít để giảm cân. Con gái vẫn hay bị ám ảnh về mặt ngoại hình như vậy.
"Lát nữa ăn cũng được." Khánh Dương nói rồi lấy laptop ra khỏi balo, bấm nút khởi động. Đêm qua cô lại đi ngủ muộn nên bây giờ lại không được tỉnh táo rồi.
Hoàng Nam không đồng tình với quyết định này của Khánh Dương cho lắm, hắn đẩy hộp bánh ngọt ở trên bàn đưa cho cô: "Ăn đi mới có sức vào chặt chém với bọn nó được."
"Dương ăn thì Nam ăn gì?"
Khánh Dương không nghĩ Hoàng Nam sẽ nhường phần ăn của hắn cho mình, dù sao cô cũng không cảm thấy đói. Ăn trễ một chút cũng được.
Hoàng Nam có cảm giác Khánh Dương không tin, nên liền phải giải thích thêm vào: "Nam ăn rồi. Cố tình mua hai phần mà."
Thấy vậy cô mới nhận lấy phần ăn nọ. Dù sao đây cũng chỉ là bánh ngọt, đủ để lót dạ cho đến giờ giải lao chứ không thể nào thay được bữa sáng.
Khánh Dương vừa ăn xong thì Minh Quân đến, cậu bước vào phòng mang theo bốn ly cafe Starbucks. Khánh Dương không biết mấy người này học nhóm hay là chuẩn bị mở tiệc nữa. Minh Quân vừa vào đã khuấy động không gian yên tĩnh.
"Đây cafe cho mọi người. Mình không biết cậu hay uống gì nên mua Caramel Macchiato nhé. Thằng Huy chưa đến nữa à? May quá hôm nay mình không phải người đến trễ nhất."
Minh Quân phân phát cafe cho mọi người. Hôm qua môn tiếng Anh mới bắt đầu chia nhóm thuyết trình cho mỗi tuần. Nhóm của Hoàng Nam được chỉ định là nhóm thuyết trình đầu tiên, bắt đầu ngay ngày hôm sau. Vì vậy mới có chuyện bốn người bọn họ họp từ chiều qua, thức đêm làm bài đến sáng nay vẫn phải vào sớm như thế này. Trong cuộc sống bình thường thì Hoàng Nam là một người thoải mái, nhưng khi đụng tới việc học hắn dường như trở thành một con người khác. Theo như Minh Quân nhận xét là vô cùng đáng sợ.
Nhưng bù lại vào nhóm của Hoàng Nam sẽ đạt điểm rất cao, dường như luôn là tuyệt đối bởi vì hắn làm việc rất nghiêm túc.
Ban đầu Minh Quân và Bảo Huy là bạn cùng nhóm học tập với Hoàng Nam, sau khi làm việc chung một thời gian thì vì hợp tính nên mới trở thành bạn bè, vì vậy nên đã quen cách làm việc của nhau từ lâu. Lúc nào bọn họ cũng chỉ có ba người, dù yêu cầu của giáo viên là nhóm lớn hay nhóm nhỏ. Lần này vì Khánh Dương mới chuyển vào, lại thân thiết cùng bọn hắn nên cô trở thành thành viên thứ tư của nhóm này.
Lúc đầu, Minh Quân và Bảo Huy không biết lực học của Khánh Dương thế nào, sợ cô bị bộ mặt thứ hai của Hoàng Nam làm cho hoảng sợ, nhưng sau buổi họp đầu tiên vào chiều hôm qua thì cả hai nghĩ mình đã lo xa rồi.
Minh Quân vừa mở file trên mạng lên xem liền hỏi: "Cậu thiết kế lại slide thuyết trình à?"
Khánh Dương đang đọc lại phần của mình không khỏi cảm thấy chột dạ. Trong lòng cô có chút thấp thỏm, không biết mình có làm gì hỏng việc hay không. Tối qua lúc cùng mọi người chỉnh sửa slide thuyết trình, cô chỉ cần nhìn qua đã biết ba người này theo phong cách truyền thống, làm slide khá đơn giản, thậm chí có phần sơ sài. Bởi vì bọn họ đầu tư toàn bộ vào nội dung, kỹ năng thuyết trình cũng khá hơn những học sinh rất nhiều, nên không quan tâm đến phần hình ảnh cho lắm.
Là một người có tí năng khiếu về nghệ thuật, Khánh Dương không kìm lòng được mà đi sửa lại thiết kế của bọn họ một chút.
"Ừ, mình có sửa lỗi font chữ, căn lề và thêm hình ảnh minh họa sơ sơ thôi. Bị sai sót gì sao?"
Thật ra những gì nhóm Hoàng Nam sử dụng cũng đã khá ổn. Hoàng Nam là người hay đi thi các cuộc thi lớn nên cách làm của hắn bị ảnh hưởng khá nhiều bởi phong cách đặc thù của các tổ chức và doanh nghiệp. Khánh Dương đã đọc qua thang điểm cho bài này, vì giáo viên có tính điểm trình bày nữa nên cô nghĩ rằng nếu chỉnh sửa thì sẽ phù hợp với môi trường trung học hơn.
Hoàng Nam đã để ý đến việc slide trình bày đã được chỉnh sửa, hắn cũng định hỏi Khánh Dương nhưng mãi nói chuyện ăn uống nên quên mất. Bỗng dưng hắn cảm thấy mình khá may mắn, dường như mảnh ghép cuối cùng trong nhóm đã được lấp đầy.
"Không có, rất tuyệt nữa là khác. Trước giờ nhóm mình toàn bị mang tiếng trình bày sơ sài. Giờ cho bọn nó lé mắt luôn." Hoàng Nam cười nói.
Minh Quân gật đầu lia lịa, cậu vô cùng đồng ý với Hoàng Nam. Bọn hắn chỉ biết chém gió nghe hay ho thôi chứ về mặt trình bày lại không là điểm mạnh. Nếu không quá nhiều chữ, thì lại toàn là biểu đồ, tổng quan là nền trắng chữ đen. Nhìn chán muốn chết. Bọn hắn cũng muốn sửa để nhìn cho đẹp hơn nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Đây là lợi ích khi nhóm có con gái tham gia vào, đến bây giờ mới cảm nhận được. Nhận được lời khen tới tấp của Hoàng Nam và Minh Quân, Khánh Dương chỉ cười rồi cảm ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!