Chương 12: Giờ Giải Lao

Cuối cùng giờ giải lao mà mọi người vô cùng mong chờ cũng đã đến. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới, là thời điểm mọi người vừa quay trở lại trường học sau một thời gian nghỉ hè. Ngoài việc được gặp lại bạn bè, cũng đã lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy dàn trai đẹp của trường xuất hiện. Tiếng chuông vừa mới vang lên chưa được bao lâu, trước cửa lớp 11A đã bị vây kín bởi vô số các nữ sinh.

Không khí càng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết khi một ai đó nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Nam và Nguyên Khang đã được lấp đầy. Sau khi đánh giá xong tình hình chiến sự căng thẳng, Bảo Huy nói với Minh Quân: "Hình như hôm nay số người vây quanh lớp mình đông hơn năm ngoái đúng không nhỉ?"

"Ờ, đúng ha. Hình như có cả con trai nữa kìa. Xem ra thằng Nam cũng có khá nhiều đối thủ đây."

Hoàng Nam vốn dĩ không quan tâm đến chuyện bản thân mình là lý do gây ra tắc nghẽn vào giờ ra chơi cho lắm. Nhưng bây giờ Minh Quân nói hắn mới để ý. Hắn nhìn ra phía hành lang, lúc này đã tập trung kha khá học sinh trong trường, đang nhìn vào lớp của hắn bàn tán. Hoàng Nam không mấy ấn tượng với nhóm nữ sinh đang nhìn mình chằm chằm, lúc này trong mắt hắn chỉ có một vài nam sinh lạ mặt còn lấp ló phía sau khung cửa sổ ngay bên cạnh mình, bỗng dưng cảm thấy bọn họ vô cùng chướng mắt.

Hắn cũng không vừa, nhanh chóng lợi dụng việc mình đã quen biết cô từ trước để công khai thể hiện trước mặt những tên nhãi nhép kia. Hoàng Nam nhìn lướt qua nhóm nam sinh đang nhìn về phía mình, cũng không dừng lại quá lâu, sau đó quay sang nói với Khánh Dương còn đang ngồi bên cạnh mình:

"Tụi này dẫn Dương đi tham quan trường nhé?"

Khánh Dương đang dọn dẹp sách vở, dự tính là sẽ tận dụng giờ ra chơi để đến thư viện nhận sách giáo khoa cho các môn học sắp tới. Sau khi nghe Hoàng Nam rủ rê thì cô liền đổi ý. Sách giáo khoa lấy sau cũng được. Cô muốn xem thử cảm giác làm người bạn của người nổi tiếng là như thế nào. Xem ra đám đông ngoài kia không phải chỉ mới xuất hiện ở đây ngày một ngày hai mà như một truyền thống mất rồi.

Hoàng Nam tin chắc rằng Khánh Dương sẽ nhận lời nên chẳng có điểm gì bất ngờ. Trong lúc chờ đợi cô, hắn ung dung nói chuyện phiếm cùng Minh Quân và Bảo Huy, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.

Nguyên Khang vừa rời khỏi lớp thì đám đông cũng dãn ra một phần, nhưng vẫn chưa đủ để trả lại không gian thông thoáng lúc đầu cho hành lang. Chờ cho đến khi Nguyên Khang và những con người kinh khủng của khu vực bến trái hoàn toàn biến mất, Thùy Chi mới lấy hết can đảm để tiến lại chỗ ngồi của Khánh Dương. Sau những gì đã diễn ra sáng nay, Thùy Chi cay đắng nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể tìm được bạn bè ở ngôi trường này và cũng sẽ rất khó để thích nghi với mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Bây giờ ngoại trừ Khánh Dương, người cùng hoàn cảnh với mình một phần nào đó thì Thùy Chi cũng không biết dựa vào ai. Cảm giác đơn độc thật đáng sợ.

Khi Thùy Chi vừa đến thì Khánh Dương và nhóm Hoàng Nam cũng đồng loạt đứng lên, dường như bọn họ đang định rời đi cùng một lúc. Thùy Chi muốn gọi Khánh Dương nhưng lại không dám vì thấy cô đang nói chuyện cùng Hoàng Nam vô cùng vui vẻ. Thùy Chi tự hỏi nếu như bản thân mình được ngồi ở vị trí này thì ngày hôm nay sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều hay không. Nhưng cuộc sống này chẳng có gì gọi là "nếu như" cả, chỉ có sự thật mà thôi.

Khánh Dương vừa rời khỏi chỗ ngồi thì chợt nhận ra Thùy Chi đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào, hình như muốn nói gì đó với cô. Cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Cậu tìm mình à?"

Lời nói của Khánh Dương kéo Thùy Chi ra khỏi suy nghĩ của mình, ngại ngùng đáp: "À định rủ cậu đi lấy sách giáo khoa cùng. Nhưng nếu cậu bận rồi thì thôi vậy."

Đây quả thật là dự định ban đầu của Khánh Dương, nhưng cô cũng đã đồng ý sẽ đi tham quan trường cùng bọn Hoàng Nam rồi. Khánh Dương nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Giờ mình đi một chút, xíu nữa mười phút trước khi vào học thì quay lại đi lấy sách với cậu nha."

"Ừ vậy cũng được." Thùy Chi nhanh chóng gật đầu, như vậy vẫn tốt hơn nhiều so với việc đi lấy sách một mình. Cô muốn có ai đó đi cùng để nói chuyện và quên đi những ánh mắt tò mò, cười nhạo đang nhắm vào mình.

Trường Silver sử dụng giáo trình từ nước ngoài chuyển về nên sách giáo qua hầu hết là những quyển sách bìa cứng, dày và nặng. Chỉ cần mang hai quyển thôi là đã đau tay một lúc rồi. Vậy nên Bảo Huy liền tốt bụng đề nghị giúp đỡ.

"Đi lấy sách giáo khoa à, sẽ nặng đấy. Hai người là con gái mang không nổi đâu. Không thì cậu đi tham quan trường với tụi mình đi. Xong rồi trước khi vào lớp sẽ tạt ngang thư viện, hôm nay tụi mình khuân vác giúp cho."

Minh Quân vừa nghe xong, không cần bỏ ra nhiều thời gian để cân nhắc liền lên tiếng phản đối ngay lập tức: "Mày điên à? Cậu ta bây giờ là người của bên kia rồi. Nhìn chuyện buổi sáng còn chả biết Nguyên Khang sẽ nhắm vào cậu ta bất kỳ lúc nào. Tự nhiên giờ bảo đi chung với tụi mình, như thế chẳng phải là vi phạm luật giữa hai bên sao. Bớt lo chuyện bao đồng đi."

Minh Quân phản ứng vô cùng gay gắt trước lời đề nghị của Bảo Huy, dường như không quan tâm đến việc Thùy Chi sẽ nghe thấy những gì cậu nói hay không. Minh Quân không được tốt bụng như Bảo Huy, cậu tuy thích náo nhiệt nhưng lại không muốn chuốc lấy phiền phức không cần thiết. Thái độ của Minh Quân khiến Thùy Chi lúng túng, cô không nghĩ sự xuất hiện của mình lại gây nhiều phiền toái như vậy.

"Mình đi lấy một mình cũng được. Mọi người đi đi."

Lời nói của Minh Quân khiến Thùy Chi căng thẳng không thôi, cô nhìn về phía chỗ ngồi của mình, nơi vẫn còn một chữ X màu đỏ nổi bật, màu sơn vẫn còn chưa khô. Ở đó vẫn đang có một nhóm học sinh đang chờ cô về chỗ sẽ liền gây chuyện. Theo như những lời Minh Quân vừa nói, e là sẽ chẳng có ai giúp đỡ cô cả. Thùy Chi đã nghĩ rằng bản thân có thể miễn cưỡng chịu đựng không khí u ám ở vị trí của mình trong giờ học, còn thời gian còn lại cô có thể sang chỗ của Khánh Dương hay đi làm quen những người bạn khác để tìm sự giúp đỡ. Nhưng có lẽ cô đã mơ mộng quá nhiều.

Trước tình huống khó xử này, Hoàng Nam đành phải đứng ra giải vây: "Không sao, cậu cứ đi chung với tụi mình. Chỉ là đi dạo một vòng, không cần phải căng thẳng như vậy."

Được Hoàng Nam bảo kê, Minh Quân nhún vai, xem như không còn gì phản đối nữa. Có gì thì Hoàng Nam chịu trách nhiệm. Dù sao cái luật quái đản này cũng là tự hắn và Nguyên Khang đặt ra, cũng có thể tự động xóa bỏ vào một ngày nào đó không chừng. Khánh Dương quyết định giữ im lặng hoàn toàn trong tình huống này. Khi đến một môi trường mới, tốt nhất vẫn nên quan sát xem tình hình chính trị ở đó thế nào, chớ nên vội vã kẻo lại làm gì đó sai. Đó là những gì cô học được sau một vài lần chuyển trường.

Sau khi bị Minh Quân phản đối một cách quyết liệt, Thùy Chi không còn cảm giác muốn đi cùng với Khánh Dương nữa, nhưng cũng không thể không đi. Vì ít nhất nếu như đi cùng nhóm của Hoàng Nam thì sẽ yên ổn hết được giờ giải lao dài dằng dặc này.

Hoàng Nam chợt nhận ra rằng sáng nay hắn đã quá tập trung vào chuyện hội ngộ với Khánh Dương, nên đã quên đi mất nhiệm vụ của mình phải làm khi có học sinh mới chuyển vào lớp 11A. Hoàng Nam nhanh chóng đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ, nhập vai một vị lớp trưởng thân thiện và hòa đồng. Hắn nở một nụ cười ôn hòa, dùng chất giọng thoải mái để nói với Khánh Dương và Thùy Chi:

"Dù sao thì cũng chào mừng hai bạn đến với trường Silver và lớp 11A. Mình là Hoàng Nam, lớp trưởng. Còn vị ngồi bên kia là lớp phó. Mình phụ trách đối ngoại, còn tên đó sẽ quản lý những chuyện nội bộ trong lớp. Bình thường thì tụi mình không giải quyết những vấn đề liên quan tới nhiệm vụ của người kia. Nên có gì mọi người tìm đúng người nhé."

Những gì Hoàng Nam nói đều là về mặt lý thuyết. Chuyện lớp trưởng, lớp phó, đối nội, đối ngoại vốn dĩ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Cả Hoàng Nam và Nguyên Khang đều có tiếng nói ngang nhau trong lớp 11A và hội học sinh. Nhưng đó là bọn họ ngầm hiểu như vậy, còn về mặt hình thức với nhà trường cũng phải phân chia ra cho dễ làm việc. Vốn dĩ năm lớp 10 cả Hoàng Nam và Nguyên Khang đều là những ứng cử viên đắc lực cho vị trí lớp trưởng, không ai thua ai về mặt thành tích và năng lực.

Nhưng vì giáo viên cho rằng tính cách Nguyên Khang quá đỗi cực đoan và cứng nhắc, Hoàng Nam tuy vậy nhưng lại biết tiến biết lùi hơn. Dù không phải là người hiền lành và có thể sai bảo như những lớp khác, nhưng so với Nguyên Khang thì vẫn dễ làm việc chung hơn rất nhiều. Lớp trưởng là trung gian làm việc với học sinh và nhà trường nên họ vẫn muốn chọn ai đó nhìn dễ nói chuyện hơn một tí. Thế là Hoàng Nam được chọn làm lớp trưởng, Nguyên Khang làm lớp phó.

Hoàng Nam vừa hoàn thành bài diễn văn của mình thì đúng lúc Nguyên Khang quay trở lại lớp. Cậu đưa mắt nhìn về nơi Thùy Chi đang đứng cùng với nhóm của Hoàng Nam. Nguyên Khang cười nhạt rồi bước về chỗ của mình. Muốn làm quen những người nổi tiếng để được chống lưng à, thì ra cô ta cũng chỉ được như vậy.

Mặc kệ nụ cười đầy khinh thường từ Nguyên Khang, Hoàng Nam xem như không nhìn thấy, hắn gọi với theo: "Này, chúng ta đều là đại diện của ban cán sự và hội học sinh. Nhớ giúp đỡ bạn mới đấy nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!