Hai người duy trì trạng thái khó xử như vậy một lúc rất lâu, mãi cho đến có một ai đó chạy đến từ phía cánh rừng, mang theo rất nhiều tin tức tốt. Minh Quân và Thùy Linh nhận được thông tin thì ngay lập tức buông nhau ra, không chút do dự chạy về khu vực tìm kiếm phía trước, xuyên qua cơn mưa dày đặc bên ngoài. Khi cả hai đến nơi thì cũng kịp nhìn thấy cảnh Hoàng Nam và Khánh Dương đang trong trạng thái thương tích đầy mình được chuyển lên xe cứu thương đã được gọi đến từ trước.
Hoàng Nam bị thương nặng hơn, đã sớm rơi vào trạng thái hôn mê, còn Khánh Dương thì vẫn còn một tí tỉnh táo nhưng cũng không còn gắng gượng được bao lâu. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Nam và Khánh Dương thì Minh Quân và Thùy Linh mới gỡ bỏ được tảng đá nặng trĩu trong lòng xuống. Cả hai thở phào nhẹ nhõm. May mà tất cả mọi người đều bình an.
Mọi thứ diễn ra sau khi tìm thấy Hoàng Nam và Khánh Dương được xử lý vô cùng nhanh chóng và gọn gàng. Minh Quân và Thùy Linh vội vàng chạy đến nên đã dầm mưa không ít nên đã được một vài người ở khu du lịch đưa đến một nơi khác để thay đồ trước khi quay trở lại lều, tránh cho bị nhiễm lạnh.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết Minh Quân theo Thùy Linh quay trở lại lều của cô và Khánh Dương. Lúc này trời đã tạnh mưa, tựa như mọi giông bão đều đã đi qua, những gì đáng sợ nhất đêm nay cũng đã kết thúc.
Trước khi vào trong lều, Thùy Linh nhớ lại những gì xảy ra lúc nãy, cô cảm thấy có chút mất mặt, nhưng cũng không thể bỏ qua lời cảm ơn với người bên cạnh mình lúc đó: "Cảm ơn Quân lúc nãy đã an ủi mình."
"Linh đã ổn hơn chưa?"
"Rồi, Khánh Dương không sao rồi mà." Thùy Linh cười đáp.
Thế nhưng Minh Quân vẫn không nói gì mà cứ chôn chân tại chỗ khiến cho Thùy Linh cảm thấy khó hiểu.
"Sao thế? Quân không định về lều à?"
Thùy Linh nghiêng đầu nhìn Minh Quân. Không biết Minh Quân đang có tính toán gì nhưng khi bị Thùy Linh nhìn như vậy cậu lại cảm thấy chột dạ. Minh Quân ho nhẹ một cái rồi dùng thái độ vô cùng nghiêm túc để nói chuyện.
"Đêm nay Khánh Dương không có ở đây, Linh chỉ có một mình trong lều. Tụi mình thì mới dầm mưa xong, lỡ như giữa chừng phát sốt thì không biết phải tìm ai giúp đỡ."
Thùy Linh nghe xong thì cũng cảm thấy có lý nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc thì Minh Quân muốn nói cái gì.
"Ừ đúng vậy. Chắc là sẽ bị cảm lạnh. Nhưng mà cũng không còn ngủ được bao lâu nữa. Trời gần sáng rồi, sẽ không sao đâu."
"Với lại mình cũng có thể bị cảm lạnh."
"Quân ở chung với Bảo Huy mà đúng không? Thì có người chăm sóc rồi còn gì."
"Thằng đó hả? Nó ngủ say như chết ấy, chẳng biết gì đâu."
"Thế giờ Quân muốn thế nào?"
"Hay là để mình ở lại đây đi? Chúng ta canh chừng cho nhau."
Thùy Linh sửng sốt nhìn Minh Quân chằm chằm như muốn xác nhận lại một lần nữa xem đây có phải là người mà mình đã quen biết từ nhỏ hay không. Không hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào mà sau khi tham gia trò trơi vào ngày hôm qua đến giờ Minh Quân luôn cư xử một cách kỳ lạ như vậy, lúc đầu vì còn lo lắng cho Khánh Dương nên Thùy Linh không mấy để ý, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy vô cùng khó tin.
Minh Quân bị nhìn đến mức không thể nào chịu đựng được nữa. Thế nhưng cậu không thể nào rút lại những lời nói vừa rồi. Cả hai giằng co qua lại một lúc, Minh Quân đã sắp gục ngã, lúc này cậu chỉ biết nhớ về những gì Hoàng Nam hay làm. Phải mặt dày một chút, không thì sẽ hỏng bét.
Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng Minh Quân, Thùy Linh sau khi chắc chắn rằng đây vẫn là Minh Quân thì đã hỏi cậu: "Quân không sợ giáo viên bắt sao?"
"Bây giờ cả trường đều lo chuyện của thằng Nam với Khánh Dương rồi, không còn ai để ý đến chúng ta nữa đâu."
Minh Quân vừa dứt lời lập tức hối hận. Cậu vừa nói cái gì thế này. Nghe sao cũng thấy giống như cậu đang lợi dụng tình hình hỗn loạn để làm ra chuyện gì đó xấu xa không muốn để người khác biết vậy. Minh Quân thầm than khổ, cậu nhìn tới nhìn lui rồi tìm cách chữa cháy cho tình huống cạn lời vừa rồi.
Trong lúc Minh Quân còn đang tìm cách để cứu vãn tình hình thì có một vài giáo viên không hiểu vì lý do gì lại xuất hiện tại khu vực này, Thùy Linh không tin được vào mắt mình, cô chỉ thuận miệng nói mà thôi không ngờ lại thành sự thật. Nếu như để giáo viên nhìn thấy cảnh Minh Quân và cô đứng trò chuyện cùng nhau lúc gữa đêm như thế này thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Thùy Linh không nghĩ được cách nào hay hơn, không còn cách nào khác, cô đành phải kéo Minh Quân vào chung lều với mình.
Minh Quân bỗng dưng bị Thùy Linh kéo vào trong cũng hoang mang không kém, cho đến khi nghe thấy âm thành trò chuyện của giáo viên thì mới hình dung được phần nào tình huống hiện tại. Cả hai đều quyết định giữ im lặng tuyệt đối, chờ cho mọi người đi qua rồi tính tiếp. Minh Quân và Thùy Linh dành sự tập trung cao độ để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mãi cho đến khi chắc chắn rằng mọi người đã đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi giống hồi ở biệt thự Hoa Lan nhỉ?" Minh Quân buộc miệng hỏi.
"Ừ, cũng giống. Thót tim không khác gì."
"Theo tình hình hiện tại thì có lẽ mình cũng khó mà quay về rồi."
Minh Quân nói một cách ngập ngừng, giữa chừng không quên quan sát biểu cảm của Thùy Linh. Thấy cô không phản ứng gì quá đặc biệt thì lại yên tâm hơn một chút.
"Vậy thì ở lại đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!