Sáng hôm sau, Minh Quân mang một đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm trăn trở về chuyện tình cảm để bắt đầu một ngày mới. Bây giờ cậu mới nhận ra rằng yêu đương là một chuyện không mấy dễ dàng, lại càng là chuyện dù có nhiều kiến thức cũng chẳng thể khiến cho mọi thứ trở nên thuận lợi hơn một chút nào.
Minh Quân ngáp một cái thật dài, mắt nhắm mắt mở làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng một cách qua loa rồi đến chỗ tập trung bốc thăm chọn nhóm cho hoạt động của ngày hôm nay. Cậu vừa mò mẫm trong thùng thăm vừa cầu nguyện cho mình được chung nhóm với Thùy Linh một lần nữa. Nhưng có lẽ ông trời đang trừng phạt Minh Quân vì đã có thái độ với Thùy Linh nên hôm nay cả hai không được xếp vào cùng một nhóm.
Ngược lại với Thùy Linh vẫn vui vẻ vì được chung nhóm với Khánh Dương, Minh Quân vừa buồn chán lại vừa thất vọng, không những không được chung nhóm với Thùy Linh mà ngay cả Hoàng Nam và Bảo Huy cũng không gặp được. Minh Quân dựa theo kết quả bốc thăm tìm đến một nhóm hoàn toàn xa lạ với mình, chào hỏi giới thiệu vài ba câu cho có rồi thôi. Suốt cả chặng hành trình Minh Quân cũng không tập trung tham gia mà để những người còn lại xông pha tìm thẻ tích điểm, còn cậu thì có nhiệm vụ giữ thẻ và cộng nhẩm điểm dùm bọn họ. Thời gian trống thì lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Thùy Linh.
Thái độ của Thùy Linh vào tối hôm qua là sao nhỉ? Tuy rằng cô không trả lời nhưng cũng không bất mãn với cậu cho lắm. Cậu nên thổ lộ lúc nào thì hợp lý đây? Trưa nay? Tối nay? Hay là vào ngày mai khi chuyến đi dã ngoại này kết thúc? Nếu như chờ tới ngày đẹp thì liệu Đức An có làm gì manh động hay không. Tối qua nằm suy nghĩ một đêm thì Minh Quân mới nhận ra Đức An và Thùy Linh quen biết sâu sắc hơn những gì cậu biết.
Gia đình bệnh nhân và gia đình bác sĩ gì mà mỗi năm thăm hỏi vài ba lần, chỉ cần có dịp là mua quà biếu tặng lẫn nhau, hình như so với nhà mình còn thường xuyên hơn mấy lần.
Minh Quân vô cùng đau khổ, cậu đã sai khi nghi ngờ Hoàng Nam. Cậu có thể nghi ngờ năng lực của hắn trong bất kỳ chuyện gì trên cuộc đời này ngoại trừ những vấn đề liên quan đến tình cảm. Hoàng Nam quả nhiên là một bậc thầy mà cậu phải tôn thờ học hỏi.
Minh Quân suy nghĩ lung tung nên không để ý đến việc nhóm của mình đột ngột dừng lại giữa chừng. Một ai đó nói: "Ủa ở đằng kia có vụ gì vậy?"
Minh Quân nghe người kia hỏi thì mới dời lại sự chú ý của mình về thử thách sáng nay. Cậu nhìn về hướng phát ra âm thanh bàn tán xôn xao ở phía trước, không biết ở đó có chuyện gì mà mọi người tụ tập rất đông, chắc cũng phải bốn đến năm nhóm khác nhau. Chẳng lẽ có kho báu bí ẩn gì đó, phải nhanh nhanh đến xem mới được. Những thành viên còn lại trong nhóm đều có suy nghĩ giống như Minh Quân nên quyết định thay đổi lộ trình của mình, đồng loạt chuyển hướng về phía đám đông huyên náo.
Càng đến gần thì âm thanh ồn ào và cãi vã ngày càng trở nên rõ ràng. Vì còn khá xa nên nhóm của Minh Quân không nghe rõ nội dung, ngay khi khoảng cách vừa được kéo gần đến mức vừa phải thì một câu nói rất to và rõ bất chợt vang lên: "Không đúng sao? Từ trước đến giờ tôi không bao giờ quan tâm chuyện mình làm là đúng hay sai cả. Ở đây ai dám ý kiến?"
Minh Quân nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ gợi đòn và đáng ghét của Hoàng Nam khi nói câu này. Ngay khi Hoàng Nam vừa dứt lời thì âm thanh xô xát đã vang lên, cả nhóm của Minh Quân vẫn còn chìm trong trạng thái mờ mịt. Đánh nhau rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Là Hoàng Nam." Minh Quân lên tiếng giải đáp thắc mắc cho mọi người.
"Sao cậu biết?"
Minh Quân bĩu môi đầy khinh thường, nếu ngay cả giọng nói của Hoàng Nam mà cậu cũng không phân biệt được thì làm sao làm bạn với hắn nhiều năm như vậy được. Minh Quân đang buồn tình nên không có tâm trạng cự cãi với những người này, cậu chỉ nói: "Không tin thì lên xem là rõ."
Đối với chuyện Hoàng Nam đánh nhau, Minh Quân chẳng hề cảm thấy xa lạ chút nào. Trái ngược với sự tò mò và vội vã của những người bạn chung nhóm, Minh Quân lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng nhờ vậy mà cậu đã xua đi ý tưởng có kho báu gì đó đặc biệt tồn tại ở phía xa. Đánh nhau giành đồ không phải là phong cách làm việc trước giờ của Hoàng Nam, xem ra chỉ là vì có xung đột gì đó mà thôi.
Cũng vì Minh Quân cố tình thả chậm tốc độ nên cậu là người cuối cùng xuất hiện ở khu vực đám đông tụ tập. Ngay khi vừa đến nơi thì đã nghe được một ai đó hét lớn: "Không thấy bọn họ nữa, phải làm sao bây giờ?"
Sau đó là một loạt những lời nói đầy hoảng loạn và lo lắng liên tục vang lên, nhiều đến mức Minh Quân không thể nghe được mọi thứ một cách rõ ràng. Trong đầu cậu liên tục hiện ra nhiều suy nghĩ khác nhau. Hoàng Nam ở ẩn đã lâu, nếu như hắn đã nói ra một lời ngông cuồng như vừa rồi thì chín phần nó có liên quan đến Khánh Dương. Nếu như Khánh Dương đã có mặt trong đám đông đó thì Thùy Linh cũng thế. Qua giọng nói của mọi người thì có vẻ tình hình vô cùng nguy hiểm.
Trong lòng Minh Quân lo lắng như lửa đốt, cậu bước thật nhanh, chen vào giữa đám đông đang vây quanh hiện trường. Cho đến khi vào được bên trong thì những gì còn lại chỉ là một cảnh tượng đầy hỗn loạn. Minh Quân nhìn thấy nhóm đàn em của Hoàng Nam chia nhau ra, một vài người thì chạy đi tìm người đến giúp đỡ, một vài người có vẻ đang tìm cách để kiểm tra, còn Phúc Nguyên thì đang cản Việt Anh đánh Cảnh Nguyên. Minh Quân không tìm thấy hình bóng của Hoàng Nam, Khánh Dương và cả Thùy Linh trong nhóm người này. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Minh Quân rơi vào trạng thấy mông lung và hoảng loạn, cậu dáo dác tìm kiếm bóng dáng của những người còn lại. Mất một lúc, cuối cùng cũng đã nhìn thấy Thùy Linh đang đứng bên cạnh sườn dốc, ở một vị trí vô cùng nguy hiểm, còn đang trong tư thế vươn người về phía dưới để nhìn cho rõ hơn. Tim Minh Quân rớt mất một nhịp, cậu muốn gọi tên Thùy Linh nhưng sợ cô giật mình nên đành phải im lặng, dùng một tốc độ nhanh nhất có thể để chạy về phía cô.
Tình trạng của Thùy Linh không tốt lắm, cô đứng sát bìa rừng, cạnh bên con dốc mà Khánh Dương và Hoàng Nam vừa ngã xuống, có vẻ như cũng muốn tìm cách gì đó hay đơn giản chỉ là quá mức hoảng loạn và bất lực mà thôi. Đức An cảm thấy không an toàn nên kéo Thùy Linh lùi về phía sau, tránh cho cô cũng ngã xuống dưới.
Trong lúc Minh Quân chạy đến chỗ Thùy Linh thì cũng đã nghe ngóng được chuyện gì vừa xảy ra. Khánh Dương bị người ta đẩy xuống dốc, Hoàng Nam thấy vậy thì cũng lao theo, cuối cùng thì cả hai đã hoàn toàn biến mất phía dưới con dốc sâu hun hút bên cạnh. Minh Quân lạnh cả người, cậu không hiểu vì sao loại chuyện vô lý này có thể xảy ra được. Chỉ mới vài phút trước cậu còn nghe thấy giọng nói của Hoàng Nam vang vọng trong rừng, vì sao chỉ mới cách vài bước chân mà tình thế lại hoàn toàn đảo ngược như vậy.
Lúc này Cảnh Thư vẫn còn đang ngây ngốc nhìn khung cảnh hỗn loạn do mình gây ra. Thùy Linh được Đức An kéo khỏi vị trí nguy hiểm, thần trí đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo trở lại. Trong lúc không ai ngờ đến, Thùy Linh bước đến chỗ Cảnh Thư đang đứng, trực tiếp ra tay đánh người trong sự ngỡ ngàng của Đức An và Minh Quân, một điều bọn họ chưa từng nhìn thấy trước đó.
"Bây giờ đã vừa lòng cô chưa? Bọn họ mà có chuyện gì thì cô cũng đừng mong sống yên ổn."
Thùy Linh dường như quá mức xúc động, dù cô có đánh Cảnh Thư đến mức nào thì vẫn không tìm thấy bóng dáng của Khánh Dương và Hoàng Nam. Đức An cảm thấy tình hình không ổn nên vội vàng chạy đến muốn ngăn cản trước khi mọi chuyện đi quá xa. Tình hình hiện tại đã khốn đốn lắm rồi, không cần phải khiến nó trở nên phức tạp hơn nữa. Nhưng Đức An còn chưa kịp làm gì thì Minh Quân không biết từ đâu xuất hiện, ôm lấy Thùy Linh.
"Linh, bình tĩnh lại."
"Buông mình ra, hôm nay mình phải đánh chết con nhỏ này."
Mặc kệ cho Thùy Linh vùng vẫy, Minh Quân càng ôm chặt cô hơn. Hơn ai hết, Minh Quân càng hiểu rõ cảm giác của Thùy Linh lúc này vì Hoàng Nam cũng là bạn thân của cậu. Khi vừa mới biết chuyện Minh Quân cũng cảm thấy không khác gì Thùy Linh hiện tại. Nhưng khi nhìn thấy cô thì cậu tự nhủ mình phải bình tĩnh, nếu không thì sẽ không còn ai bên cạnh để an ủi Thùy Linh nữa.
"Chờ đến khi tìm thấy Hoàng Nam và Khánh Dương thì chúng ta quay lại tính sổ một lần được không?"
Lời nói của Minh Quân như cảnh tỉnh Thùy Linh một phần nào đó. Cô cố gắng tự trấn an bản thân mình. Đúng vậy, hiện tại việc tìm kiếm Hoàng Nam và Khánh Dương mới là quan trọng nhất, cô không thể nào lãng phí sức lực của bản thân vào những chuyện như thế này thêm nữa. Mãi cho đến khi cảm thấy cảm xúc của Thùy Linh đã dần ổn định trở lại thì Minh Quân mới dần buông tay ra.
Dù đang trong tình huống vô cùng căng thẳng nhưng cả Thùy Linh và Minh Quân đều không khỏi tránh được cảm giác ngượng ngùng khi nhận ra rằng bọn họ vừa mới ôm nhau. Thùy Linh nhìn Minh Quân một cái rồi vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, những lời hỏi thăm vừa muốn nói ra lại bị nghẹn ở cổ. Minh Quân vừa mới ôm cô sao? Thùy Linh trải qua hết cú sốc này đến cú sốc khác. Cô không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể nói một cách ậm ừ.
"Mình quay về xem có ai cần giúp đỡ hay không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!