Sau khi ăn tối xong thời gian vẫn còn sớm, buổi tối ở khu du lịch sinh thái không có nhiều hoạt động như ban ngày. Mọi người sống ở thành phố đã quen thức khuya nên hiện tại vẫn còn tỉnh táo, chưa ai muốn đi ngủ sớm như vậy. Trong lúc nhàm chán không có việc gì làm, Bảo Huy nghĩ ra chủ ý kể truyện ma. Vì vậy sau khi ăn tối mọi người quay về lều nghỉ ngơi một chút rồi hẹn gặp nhau ở bìa rừng, cách trung tâm lửa trại không quá xa.
Là một người đang trong mối quan hệ yêu đương, Khánh Dương hiển nhiên sẽ tham gia vì Hoàng Nam cũng có mặt. Còn một người đang ở trong tình huống khó xử như Thùy Linh thì lại phân vân liệu có nên đi hay không. Dù sao thì cô cũng không thân thiết gì với những người còn lại, buổi tối thì chắc chắn Khánh Dương sẽ ngồi chung với Hoàng Nam, không biết nếu cô đi cùng thì sẽ nói chuyện với ai.
"Mày chắc chưa? Ở lại trong lều một mình buồn lắm đó." Khánh Dương nói.
"Mà đi thì tao cũng có quen ai đâu."
"Mày quen gần hết rồi còn gì. Bảo Huy thì dễ chơi mà. Thôi đi đi, nghe chuyện ma đông người mới vui, nếu giữa chừng mày thấy chán thì về."
Thật ra lý do Thùy Linh không muốn đi liên quan khá nhiều đến Minh Quân. Cô chẳng muốn trả lời câu hỏi kia của cậu một chút nào. Quay trở lại như lúc trước là sao? Là lại làm bạn theo cái kiểu vô lo vô nghĩ như còn bé à? Cô không muốn như vậy. Nhưng nếu từ chối thì ngay cả bạn bè cũng chẳng làm được. Thùy Linh nghĩ mình cần có thêm thời gian để suy nghĩ về chuyện này. Bây giờ mà phải gặp Minh Quân thì e là không thích hợp.
Dù cho trong lòng còn nhiều lưỡng lự nhưng cuối cùng Thùy Linh vẫn bị Khánh Dương dụ dỗ thành công. Hơn tám giờ tối, Khánh Dương kéo Thùy Linh đến khu vực bìa rừng hội tụ với nhóm Hoàng Nam. Nơi này không nằm quá xa khu vực tập trung, chỉ cách chỗ đốt lửa trại một đoạn ngắn, vẫn còn có thể nhìn thấy ánh lửa một cách rõ ràng.
Ngoài nhóm Hoàng Nam còn có cả sự hiện diện của Đức An, một nhóm sáu người, vừa đủ chỗ ngồi. Tuy rằng không gian rộng lớn vừa đủ nhưng việc xếp chỗ ngồi có chút phức tạp. Hoàng Nam và Khánh Dương bị chia cắt cả ngày nên lúc này đã dính lấy nhau. Thùy Linh đâm ra lúng túng, cô không biết nên ngồi ở vị trí nào mới phải. Minh Quân nhận ra đây là một thời cơ tốt, cậu nhân lúc Bảo Huy và Đức An cùng trao đổi về kho tàng truyện ma bất tận thì chiếm lấy một khoảng trống rộng rãi đủ cho hai người ngồi, vừa định lên tiếng gọi Thùy Linh thì bỗng dưng bị Đức An xen vào.
"Ủa Linh? Ở đây còn chỗ nè, qua ngồi với mình đi."
Lời nói của Đức An như một chậu nước lạnh dội thẳng lên tâm trạng mong chờ và háo hức của Minh Quân, khiến cho cậu nuốt ngược lại những gì muốn nói vào trong bụng. Đề nghị của Đức An như một chiếc phao cứu sinh giúp Thùy Linh thoát khỏi trạng thái bối rối ban đầu, cô không hề nhìn sang phía Minh Quân lấy một lần mà ngay lập tức đến ngồi ở vị trí bên phải của Đức An.
Minh Quân ở phía đối diện ngây ngốc nhìn Thùy Linh ngồi cạnh Đức An. Đức An học lớp 11D, dường như không có bất kỳ mối liên hệ nào với Thùy Linh cả. Cậu là một người bạn xa lắc nào đó của Hoàng Nam, làm sao Thùy Linh có thể quen được. Trong đầu Minh Quân là hàng vạn câu hỏi vì sao.
Khi vừa ngồi xuống, Thùy Linh liền cảm ơn Đức An rồi hỏi thăm tình hình của cậu một chút. Ngoài Khánh Dương và Minh Quân ra Thùy Linh cũng quen biết Đức An nhưng vì trước đó cô không nghĩ cậu cũng đến nên mới cho rằng mình không quen ai cả.
"Mình nghe kể tuần rồi mẹ của cậu phải nhập viện. Bác ấy không sao chứ?" Thùy Linh hỏi.
"Không sao, một chút bệnh cũ mà thôi. Anh Minh lại làm mẹ mình kích động nữa ấy mà." Đức An cười đáp.
Chuyện Tuấn Minh làm mẹ của bọn họ tức giận đến mức nhập viện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Sức khỏe của mẹ cậu không tốt, nhất là sau khi sinh cậu ra, vì vậy vẫn phải đến bệnh viện để theo dõi và thăm khám thường xuyên. Nhờ vậy mà gia đình bọn họ khá thân thiết với ba của Thùy Linh, ban đầu là bác sĩ chẩn trị, sau đó trở thành viện trưởng của bệnh viện mà gia đình Đức An thường xuyên lui tới.
Có lẽ vì mối quan hệ đặc thù này mà mỗi năm vào dịp lễ Tết, Đức An vẫn theo ba mẹ đến nhà của Thùy Linh thăm hỏi chúc Tết, vì vậy cũng có chút quen biết.
"Mẹ của cậu cũng lớn tuổi rồi, nếu cứ như vậy thì thật sự không tốt." Thùy Linh lo lắng nói.
"Ba của cậu bảo là chỉ cần tránh xúc động mạnh là ổn rồi nên mình cũng cố gắng tách anh Minh ra, không cho anh ta chọc tức mẹ của mình. Mà dạo này mẹ của cậu khỏe không? Nghe nói cô quay lại dạy ở trường đại học rồi à?"
"Ừ, mà chỉ đi dạy một vài ngày trong tuần thôi, thời gian còn lại vẫn tập trung nghiên cứu nhiều hơn."
Đức An và Thùy Linh chỉ muốn hỏi thăm xã giao vài câu nhưng có lẽ vì hợp tính nên nói chuyện liên tục không ngừng. Minh Quân không thể làm gì khác ngoài việc ôm hận nhìn theo. Vì sao cậu chưa từng nhìn thấy Thùy Linh nói chuyện một cách thoải mái như vậy với mình bao giờ. Rõ ràng chỉ là những câu hỏi xã giao đơn giản nhưng cô vẫn có thể cười với Đức An. Vì sao với mình thì lại không được như vậy.
Mặc cho xung quanh mọi người vẫn còn rối rắm với vấn đề của bản thân thì Bảo Huy vẫn bắt đầu tiết mục kể chuyện ma của mình. Sáu người ngồi thành một vòng tròn nhỏ. Bảo Huy tìm đâu ra một chiếc đèn pin, cậu cầm đèn trên tay rồi chiếu lên mặt mình để tạo bầu không khí ghê rợn và u ám.
Ở đây ngoài Bảo Huy ra thì Đức An cũng là một nhân vật đầy am hiểu về lĩnh vực tâm linh và các câu chuyện kinh dị. Hai người mạnh hai mảng khác nhau. Bảo Huy nắm rõ nhất là những mẩu chuyện ma vụn vặt truyền lại từ người già, phần lớn diễn ra ở Việt Nam, bối cảnh trải dài từ nông thôn đến thành thị, từ ngày xưa cho đến ngày nay. Còn Đức An thì có hứng thú đặc biệt với truyền thuyết đô thị phương Tây, Nhật Bản, Hàn Quốc và các vụ án bí ẩn chưa có lời giải đáp lưu truyền trên mạng.
Minh Quân chờ mãi mới đến lúc Đức An và Thùy Linh dừng nói chuyện để tập trung vào tiết mục kể chuyện ma. Đến bây giờ cậu mới tin rằng Hoàng Nam nói đúng. Quả là vào một lúc nào đó sẽ có một kẻ nhảy ra ngáng đường và cướp người giữa chừng. Là do trước đây cậu quá mức tự tin vào chuyện hôn ước của bọn họ nên cứ đinh ninh rằng Thùy Linh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Dù đã từng có một giai đoạn nghỉ chơi nhưng Minh Quân vẫn tin rằng cả hai có thể quay về như ngày xưa, cậu hoàn toàn không ngờ rằng đã có nhiều thứ thay đổi. Vạn vật trên thế gian này đều không dừng lại một chỗ để chờ đợi bất kỳ ai, Thùy Linh cũng vậy, cô sẽ không chỉ dừng lại một chỗ chỉ để chờ cậu trưởng thành.
Để đẩy hình ảnh của Minh Quân ra khỏi tâm trí mình thì Thùy Linh quyết định tập trung lắng nghe chuyện ma do Bảo Huy và Đức An kể. Cô lắng nghe nghiêm túc đến mức bị ám ảnh theo.
"Nơi nhiều ma nhất trên đời này không chỉ có nghĩa trang mà còn là bệnh viện." Bảo Huy mở đầu một câu chuyện khác của mình.
Thùy Linh nghe xong thì bất chợt rùng mình, cô vẫn thường mang đồ lên bệnh viện vào ban đêm cho ba của mình nếu ông có việc đột xuất nên không tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Minh Quân nhìn thấy Thùy Linh lo lắng thì rất muốn nhân cơ hội này để thể hiện bản thân và an ủi cô nhưng vì cả hai đang ngồi đối diện nên cậu không thể nói một lời nào, ngược lại còn phải nhìn Đức An nghiêng đầu thì thầm vào tai Thùy Linh điều gì đó khiến cô bật cười hưởng ứng.
Minh Quân càng nhìn càng chướng mắt, cậu sắp tức chết rồi.
Bảo Huy kể được vài mẩu chuyện thì Đức An cũng tham gia vào. Nếu như những câu chuyện của Bảo Huy mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi một cách trực diện như một bộ phim ma thông thường, thì các truyền thuyết đô thị và những vụ án kỳ bí mà Đức An kể lại mang đến một góc nhìn mới hoàn toàn. Những truyền thuyết được lấy chất liệu từ đời thực với những điều bình dị và gần gũi trong cuộc sống hằng ngày.
Nếu chỉ nghe qua một lần thì cảm thấy bình thường nhưng nếu dụng tâm suy nghĩ và nhìn ra được vấn đề đằng sau từng câu chữ thì mới bị ám ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!