Chương 109: Bạn Cũ Từng Thân (2)

Trò chơi cuối cùng yêu cầu hai thành viên cùng đứng trên một tờ bìa cứng khổ rộng, sau mỗi lượt chơi thì diện tích của tờ bìa cứng sẽ được thu nhỏ, nhóm nào vẫn còn trụ được hai thành viên đến cuối cùng sẽ là nhóm chiến thắng. Điểm số được tính theo thứ tự bị loại.

Minh Quân và Thùy Linh không còn gì để mất nên quyết tâm sống chết với trò chơi cuối cùng này để cải thiện điểm số vì một tương lai no đủ của nhóm mình. Những vòng đầu tiên trôi qua tương đối thuận lợi vì diện tích của tờ bìa cứng vẫn còn rộng rãi. Sau đó diện tích ngày một thu hẹp lại, khoảng cách giữa hai người cũng vì vậy mà xích gần nhau hơn. Minh Quân cảm thấy vô cùng căng thẳng và bối rối. Cậu cố gắng không nhìn Thùy Linh mà dời ánh mắt về phía khác, mơ màng phân tích tình hình của đối thủ.

Thế nhưng chưa kịp phân tích được gì thì trong đầu đã xuất hiện hàng vạn câu hỏi vì sao.

Đến bây giờ Minh Quân mới để ý hình như mình đã cao hơn Thùy Linh rất nhiều thì phải. Đã lâu rồi cả hai không tiếp xúc gần như vậy. Cậu nhớ ngày xưa bọn họ chỉ cao bằng nhau, sau đó thì Thùy Linh cao lên còn bản thân thì vẫn không có gì thay đổi làm cậu cảm thấy mình như một thằng nhóc lẽo đẽo theo chị gái của mình, cộng thêm mấy lời khích tướng từ bọn con trai trong lớp lại càng thêm mặc cảm.

Mọi thứ như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, thế mà bây giờ cậu đã cao hơn cô rồi, thì ra bọn họ đã rất lâu rồi không đứng cạnh nhau nữa nên không thể nào nhận ra được.

Trong lúc Minh Quân suy nghĩ đến mức thất thần thì Thùy Linh lại muốn độn thổ. Dù cho cả hai đang đứng sát vào nhau, đến mức cô còn có thể nghe thấy nhịp đập ở bên ngực trái của Minh Quân nữa, nhưng cô vẫn cố gắng không chạm vào người cậu. Hai người đứng im như hai khúc gỗ, chờ đợi thời gian qua đi trong khi xung quanh đã có vài đội ngã ngựa vì không nhịn được cười hoặc là vì bất cẩn.

Một vòng nữa lại dễ dàng trôi qua, diện tích của tờ bìa cứng lại tiếp tục bị thu hẹp đến mức không thể nào đủ chỗ cho hai người cùng đứng lên nữa. Minh Quân nghiên cứu một hồi rồi đề nghị: "Chúng ta đứng bằng một chân đi. Như vậy chắc là đủ."

"Hả?"

Thùy Linh hoang mang hỏi lại. Minh Quân thấy vậy thì làm mẫu cho cô xem. Thùy Linh không ngờ còn có thể làm như vậy nên cũng muốn thử xem sao. Không biết là vòng này kéo dài bao lâu, cô còn không rõ mình có đứng được bằng một chân không nữa.

"À để mình thử."

"Cứ bám vào người mình đi."

Minh Quân kéo tay Thùy Linh đặt lên vai mình, cả hai bỗng dưng rơi vào trạng thái ngượng ngùng và bối rối.

"Cái thử thách này nên để thằng Nam chơi với Khánh Dương thì đúng hơn."

Minh Quân lầm bầm, cố gắng chữa cháy để quên đi cảm giác xấu hổ giữa hai người. Thùy Linh không biết nói gì chỉ ừ một tiếng. Trong khi bọn họ còn đang thử nghiệm cách đứng mới thì một đội nào đó đã bắt đầu cõng nhau. Minh Quân ngơ ngác nhìn sang bên cạnh, thì ra còn có thể làm như vậy à. Cậu chưa từng nghĩ tới. Thùy Linh nhìn theo ánh mắt của Minh Quân còn bắt gặp một đội khác đã bắt đầu bế theo kiểu công chúa làm cô mờ mịt không kém.

"Đúng là trò này nên dành cho mấy gặp đôi chơi thì tốt hơn." Thùy Linh buông lời cảm thán. Cô cũng không biết mối quan hệ giữa mình và Minh Quân là gì nhưng có lẽ cũng không mấy thân thiết như những nhóm khác.

Minh Quân chợt hỏi: "Linh có muốn thắng không?"

"Có chứ." Thùy Linh gật đầu, trả lời như một bản năng.

"Lên đi."

Minh Quân nói rồi cúi thấp người, đưa lưng về phía Thùy Linh.

"Vậy có ổn không?" Thùy Linh ngập ngừng hỏi.

"Ổn, lên đi."

Minh Quân vừa dứt lời thì vòng chơi mới đã bắt đầu, Thùy Linh không có thời gian để do dự nữa nên dứt khoát leo lên lưng Minh Quân để cậu cõng mình đứng trên tờ bìa cứng. Dù không nhìn thấy nhưng Thùy Linh có cảm giác mặt mình đang đỏ lên, xấu hổ chết đi mất. Ngay cả khi còn nhỏ thì Minh Quân cũng chưa từng cõng cô bao giờ, không ngờ đến một ngày sẽ thật sự diễn ra chuyện này, hơn nữa lại là khi bọn họ đã không nói chuyện nhiều năm nữa.

Không biết Minh Quân nghĩ gì, có lẽ là vì cậu rất muốn chiến thắng trò chơi này chăng. Thùy Linh không biết nữa, cô chỉ biết rằng hiện tại mình đang cảm thấy vô cùng phức tạp, vừa xấu hổ, bối rối lại còn ngại ngùng. Minh Quân hơi gầy nhưng không phải là kiểu người yếu ớt, gió thổi là bay nên cậu có thể cõng Thùy Linh đứng trụ một cách vững vàng. Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Thùy Linh núp sau gáy Minh Quân nghiêm túc lắng nghe nhịp thở của cậu. Hình như dạo này cô tăng cân thì phải, nếu biết có ngày hôm nay thì cô đã ăn ít lại một chút. Không biết cậu cho chê cô nặng hay không. Có lẽ vì vòng này thử thách khả năng thể lực của mỗi đội nên thời gian lại lâu đến bất thường. Chờ mãi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng còi từ ban giám khảo.

Thùy Linh từ bối rối bắt đầu chuyển sang lo lắng.

"Mình có nặng lắm không?"

"Không nặng. Mình chưa cõng ai bao giờ nhưng vẫn có thể làm được." Minh Quân trấn an Thùy Linh. Tuy rằng cậu không đánh nhau như cơm bữa như Hoàng Nam nhưng cũng chẳng phải là loại chân yếu tay mềm một chút sức lực cơ bản cũng không có chứ.

Thùy Linh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều khi nghe được những gì Minh Quân vừa nói. Vì sợ cậu phân tâm nên cô không nói thêm gì nữa. Việc thu nhỏ tờ bìa cứng về mức chỉ còn một người đứng vừa giúp ban tổ chức loại gần hết các đội chơi, chờ cho đến khi còn lại hai nhóm thì mới thổi còi báo hiệu thời gian kết thúc. Hiện tại chỉ còn hai nhóm còn trụ lại, một bên là Thùy Linh và Minh Quân, bên còn lại là hai nam sinh cùng khối 11, một trong hai là người đã chiến thắng Minh Quân ở lượt cuối cùng trong trò chơi cướp ghế.

Hai nhóm có năm phút nghỉ ngơi trước khi bước vào vòng cuối cùng. Dựa vào diện tích mới của tờ bìa cứng, chỉ có thể đứng bằng một chân. Bọn họ đã vào top 2, dù là hạng nào đi nữa thì cũng không còn đội sổ, như vậy đã là tốt lắm rồi. Minh Quân và Thùy Linh không còn cảm thấy áp lực về điểm số và sự tồn vong của nhóm 5 nữa nên tâm trạng cũng thả lỏng ít nhiều, vì vậy mà bắt đầu rơi vào trạng thái ngượng ngùng khi nhớ về những gì vừa mới xảy ra lúc nãy.

Lúc đưa ra lời đề nghị đó với Thùy Linh thì Minh Quân không nghĩ gì nhiều. Dù sao ngày xưa cô cũng là bạn thân chí cốt của cậu nhiều năm liền thì có gì đâu phải ngại ngùng. Cùng lắm thì cứ tưởng tượng cô là Bảo Huy hay Hoàng Nam là được. Mãi cho đến lúc mọi thứ diễn ra rồi thì Minh Quân mới nhận ra rằng cậu không thể nào xem Thùy Linh là Bảo Huy hay Hoàng Nam được, chắc chắn không giống như thế này. Minh Quân không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào cho đúng, nó không giống như lúc nhỏ nữa rồi, còn vì sao lại khác thì cậu không biết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!