Chương 49: Thất Vọng

Rạp chiếu phim vào cuối tuần vẫn đông đúc và tấp nập hệt như thời điểm cách đây vài tháng khi Khánh Dương đến để bắt gian Thành Trung và Yến Nhi.

Tuy vậy, sự ồn ào và náo nhiệt này cũng không cản trở được Khánh Dương trong việc tìm kiếm bóng dáng của Cảnh Nguyên.

Chỉ nhìn qua một vòng, cô đã nhìn thấy hình ảnh một chàng trai đang ngồi ở một dãy ghế trống ở bên cạnh quầy bán vé, không rõ là đến từ lúc nào.

Trái ngược với không khí vui vẻ và huyên náo tại rạp chiếu phim, tâm trạng của Cảnh Nguyên có phần trầm lắng.

Cậu ngồi ở một hàng ghế trống, nhìn chằm chằm vào phòng tập cao cấp ở phía đối diện, một khoảng cách đủ gần để cậu có thể nhìn thấy rõ ràng cách bố trí bên trong dù đã qua một lớp cửa kính được dán giấy màu đỏ.

Hiện tại vẫn còn khá sớm nên phòng tập vẫn còn thưa thớt người, thậm chí Hoàng Nam vẫn chưa đến, thế nhưng theo lời của Cảnh Thư thì chỉ cần nữa tiếng thôi thì hắn sẽ xuất hiện tại nơi này, và ngay tại thời điểm xuất phim của cậu và Khánh Dương kết thúc thì sẽ tập xong và rời khỏi.

Cảnh Nguyên cảm thấy căng thẳng, cho đến tận lúc này trong lòng cậu vẫn phản kháng kế hoạch của Cảnh Thư một cách mơ hồ.

Có lẽ vì quá lo lắng nên tận cho đến khi Khánh Dương ngồi xuống bên cạnh mà Cảnh Nguyên vẫn không nhận ra.

Khánh Dương nhìn thấy Cảnh Nguyên tập trung như vậy cũng có tí ngạc nhiên, đành phải lên tiếng:

"Cậu đến lâu chưa?"

Đến lúc này Cảnh Nguyên mới giật mình một cái, như tỉnh ra từ trong giấc mộng.

Cậu nhanh chóng thu lại dáng vẻ căng thẳng vừa rồi, mỉm cười với cô gái ngồi bên cạnh mình.

"Mình cũng mới tới thôi.

Cậu vừa đi shopping xong à?"

Cảnh Nguyên nhớ tới lời Khánh Dương đã từng nói nên hỏi thăm một chút:

"Ừ, mình mua hơi nhiều đồ nên nhờ tài xế chở về nhà rồi.

Cầm theo cũng bất tiện."

Kể ra hôm nay là lần đầu tiên Khánh Dương đi mua sắm trở lại sau một thời gian dài đóng băng tài khoản để trả nợ cho một lần mất kiểm soát mà đâm vào xe Hoàng Nam kia.

Hiện tại là giữa tháng 12, đã qua giai đoạn giảm giá khủng trong năm gần hai tuần, không phải là thời điểm thích hợp để mua sắm.

Nhưng đối với Khánh Dương mà nói, cô muốn mua sắm thì cũng không cần quan tâm đến thời điểm, dù sao cô cũng không hứng thú mấy với sản phẩm giảm giá vì mẫu mã đa số đã lỗi thời, lại còn chen chúc với người khác, vừa mệt mỏi nhưng đồ mua được cũng không quá xuất sắc, vì vậy cô vẫn thường mua vào những dịp bình thường trong năm hơn.

Hiện tại vẫn còn chưa đến giờ chiếu, Cảnh Nguyên cùng với Khánh Dương đi mua bắp rang bơ và nước ngọt, thỉnh thoảng trò chuyện cùng với nhau vài câu để giết thời gian, tuy không quá thân thiết nhưng có thể xem là hòa hợp vui vẻ.

"Hôm trước mình chọn lịch chiếu mà quên mất tuần sau chúng ta thi cuối kỳ, không biết có làm phiền cậu không?"

- Cảnh Nguyên lo lắng hỏi.

"À không sao.

Mình không phải kiểu nước đến chân rồi mới nhảy.

Thi cử cũng là chuyện bình thường thôi."

Khánh Dương cười cười đáp lại.

Cô thật sự không xem kỳ thi sắp tới là một điều gì đó khủng khiếp để phải lắng đến mức mất ăn mất ngủ.

Tuy cô không phải là kiểu học sinh tiêu biểu đứng đầu khối như Hoàng Nam và Nguyên Khang nhưng cũng không phải là dạng học sinh cá biệt đội sổ cuối lớp.

Cũng không có gì lo lắng và hoảng loạn, cứ học bình thường là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!