Cho đến khi Khánh Dương nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải gặp lại Thành Trung và Yến Nhi nữa thì bọn họ lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Chờ đến khi đội bóng rổ tập luyện xong thì cũng đã gần sáu giờ tối, lúc này ở trường cũng không còn lại nhiều người, Hoàng Nam đi bộ cùng với Khánh Dương một đoạn cho đến khu vực ngã rẽ vào nhà xe thì hai người tách ra, chỉ còn một mình Khánh Dương ra cổng chờ hắn.
Lúc này cũng đã trễ, cổng chính của trường đã được khóa lại, chỉ còn chừa một cánh cửa nhỏ bên cạnh để cho những người cuối cùng như bọn họ đi ra ngoài.
Khánh Dương bước ra khỏi cổng trường, trong lúc vẫn đang suy nghĩ có nên tranh thủ trong lúc chờ Hoàng Nam mà ghé qua cửa hàng tiện lợi đối diện trường để mua một ít đồ ăn vặt hay không thì đã nhìn thấy Yến Nhi.
Cô có chút bất ngờ xen lẫn tò mò, cô ta cũng không có người quen ở trường Silver, đừng nói là chờ gặp Hoàng Nam đấy chứ, bị hắn mắng một trận như vậy mà vẫn có tâm trạng chờ đợi.
Khánh Dương cảm thấy Yến Nhi cũng không được bình thường cho lắm.
Không biết Yến Nhi đã chờ được bao lâu, khi vừa nhìn thấy Khánh Dương thì ngay lập tức rời khỏi vị trí đang đứng của mình mà vội vàng chạy đến.
Khánh Dương trừng mắt nhìn cô ta, hoàn toàn không thể nhìn ra lý do vì sao cô ta bỗng dưng xuất hiện ở đây rồi nhào về phía mình như vậy.
Khánh Dương cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, duy trì một khoảng cách mà cô cho là an toàn với kẻ không bình thường kia.
Yến Nhi cũng nhận ra Khánh Dương đang phòng bị mình, nhưng cô ta cũng không quan tâm điều đó cho lắm, cuối cùng cô ta cũng gặp được người mình muốn gặp.
Yến Nhi nhớ lại những gì mình đã trải qua trưa nay, không còn duy trì được hình ảnh điềm tĩnh và nhẹ nhàng lúc trước nữa mà nói lớn:
"Tôi thật không ngờ chị vì muốn níu kéo tình cảm với anh Trung mà lại thuê người lừa gạt tình cảm của tôi.
Chị đúng là đồ hèn, chỉ biết đâm sau lưng người khác."
"Tôi? Thuê người lừa gạt tình cảm của cô? Đúng là nực cười."
Khánh Dương nhếch môi cười nhạt, hoàn toàn xem thường những gì Yến Nhi đang nói.
Lừa cô ta, cô muốn là được sao.
Là cô ta tự đâm đầu vào đấy chứ.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.
Như sợ tình huống còn chưa đủ ồn ào và náo nhiệt, Thành Trung, người vốn dĩ cũng không nên có mặt ở đây giờ này không biết từ nơi nào chui ra, cũng dần tiến về phía Khánh Dương.
Cô vỗ nhẹ trán mình một cái, may mà cánh cổng này cổng phụ, nằm sát bên cổng trường Lạc Thanh, cách một đoạn khá xa với cổng chính của trường Silver nên hiện tại xem như cô đang đứng ở đoạn ranh giới giữa hai trường, nếu không thì cô sẽ cảm thấy khá mất mặt nếu như bị người quen bắt gặp bản thân mình đang đứng cùng một chỗ với hai kẻ điên này.
"Đến lúc này chị còn giả vờ thanh cao nữa sao? Anh nhìn đi.
Anh nhìn bộ mặt thật của chị ta đi.
Tất cả là do chị ta gài bẫy em.
Chị đừng nghĩ chị lôi được tôi xuống nước thì sẽ quay về được với anh Trung.
Chị là cái thá gì chứ? Vì sao một chút hạnh phúc tôi cũng không có được? Chị vào được trường cho con nhà giàu, chị muốn dạng người nào mà không có.
Vì sao cứ phải nhất quyết cướp hết mọi thứ của tôi?"
Khánh Dương cảm thấy những gì Yến Nhi nói thật là vô lý đến mức nực cười.
Là ai cướp của ai? Cô còn chưa tính toán với cô ta mà cô ta đã trách móc ngược lại cô rồi.
Ở đâu ra chuyện đánh tráo khái niệm như thế này chứ.
Tuy vậy Khánh Dương cũng không cảm thấy quá mức tức giận, cô cũng không thể nào đi tính toán với một người tinh thần đang không được ổn định được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!