Chương 47: (Vô Đề)

Khi hội học sinh họp xong thì đã hơn bốn giờ chiều, không khí trong văn phòng dành riêng cho hội học sinh cũng vì vậy mà thoải mái không ít, cuộc họp vừa rồi tiêu tốn không ít sức lực và sự tập trung của bọn họ.

Chiếc bàn hình chữ nhật vừa phải được đặt ở trong một căn phòng được dựng lên bằng cửa kính trong suốt, ngăn cách hoàn toàn với không gian giải trí bên ngoài.

Bên trong phòng là bốn người với bốn trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Nam ngồi cạnh Duy Anh, một tay nghịch điện thoại, lâu lâu nghiêng người nhìn nội dung người bên cạnh đang tổng hợp lại trên laptop, tâm trạng có thể xem là vô cùng vui vẻ.

Duy Anh vẫn là hình ảnh mà người ta vẫn thường biết đến, trầm ổn và ấm áp.

Việt Anh ngồi ở phía đối diện, ngay khi cuộc họp vừa kết thúc liền không để ý hình tượng mà ngáp một cái thật lớn rồi nằm dài ra bàn, mi mắt đổ sụp xuống, chuẩn bị ngủ ngay lập tức.

Cuối cùng là Nguyên Khang ngồi tách biệt trong góc tường, không biết là đang suy nghĩ điều gì mà gương mặt đã vốn lạnh lùng nay càng trở nên trầm trọng.

Mỗi người một cảm xúc khác nhau.

Việt Anh đang mơ màng thì bỗng dưng nhớ ra một chuyện quan trọng, cậu bật người ngồi dậy, lấy ra chiếc chìa khóa Khánh Dương trả lại hôm trước đặt lại vào ngăn kéo ngay dưới bàn.

Việt Anh vừa làm xong thì ngay lập tức cảm thấy hối hận không thôi, cậu thầm than một tiếng, tự trách bản thân mình bất cẩn, làm sao cậu lại quên mất sự hiện diện của Hoàng Nam ở đây cơ chứ.

Cậu vốn dĩ muốn thần không biết quỷ không hay trả chiếc chìa khoá này về chỗ cũ, nếu hắn nhìn thấy rồi hỏi lý do cậu vẫn chưa nghĩ ra được câu chuyện nào nghe cho lọt tai.

"Không thấy thì quên mất sự tồn tại của chiếc chìa khóa này rồi."

- Hoàng Nam ngồi đối diện Việt Anh, khi nhìn thấy chiếc chìa khóa đầy kỷ niệm của mình cũng thất thần mất vài giây.

"Em mượn dùng xíu thôi, giờ trả lại nhé."

Việt Anh để lại chìa khóa vào tủ rồi đóng ngăn kéo lại.

"Nhóc thích không? Lấy luôn đi."

Hoàng Nam cũng không tò mò vì sao Việt Anh lại mượn chìa khóa nhà kho mất vài ngày, ngược lại hắn còn tốt bụng đề nghị tặng luôn chiếc chìa khóa này cho cậu nhóc.

Dù gì cũng để lâu không có người sử dụng.

Việt Anh thấy vậy liền xua tay, lập tức từ chối.

Cậu là người chơi ở phía trung lập, vốn dĩ không thích liên quan đến những chuyện đánh nhau phiền nhiễu trong trường.

Cậu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người.

Nếu có gì cần thiết cứ thuê người giải quyết bên ngoài là xong.

Nếu không vì có một bà chị họ quá khủng bố có lẽ cậu cũng không cần phải mượn chiếc chìa khóa này của hắn đâu.

"Thôi em không cần."

Hoàng Nam thấy Việt Anh từ chối cũng không ép buộc, chỉ gật đầu rồi thôi.

Duy Anh lúc này mới nhìn qua mọi người một lúc rồi hỏi: "Cũng xong rồi, mọi người chưa về hả?"

"Sắp rồi.

Mười phút nữa em đi tập bóng rổ."

Hoàng Nam nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.

Như vừa nhớ ra điều gì đó, hắn liếc mắt về phía Nguyên Khang đang ngồi nghe nhạc ở trong góc tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!