Chương 46: (Vô Đề)

Đối với mối quan hệ thật sự của Hoàng Nam và Yến Nhi, Khánh Dương tuy không có lòng tìm hiểu nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tự tìm đến cô.

Vào giờ nghỉ trưa, Khánh Dương nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ, nội dung bao gồm một lời hẹn gặp gỡ để kèm theo địa chỉ rõ ràng.

Khánh Dương lên mạng tìm thử thì liền nhận ra đây chính là một tiệm cafe ở gần trường.

Cô nhíu mày nhìn địa chỉ trên điện thoại một lúc thì liền đưa ra quyết định.

Không đi.

Cô cũng không phải là người mà Yến Nhi thích thì gọi ra gặp mặt.

Cô không rảnh.

Khánh Dương nhớ lại một chuỗi sự kiện sáng nay, đại khái có thể đoán được tám phần lý do vì sao Yến Nhi lại gửi tin nhắn này cho mình.

Hẳn là cô ta đã hẹn gặp được Hoàng Nam và muốn gọi cô ra để chứng kiến thành tích của mình chứ gì.

Đã thế thì cô lại càng không đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Yến Nhi hẹn Khánh Dương đi xem cô ta diễn kịch.

Lần trước Khánh Dương đi theo cũng chỉ vì muốn bắt quả tang để chia tay cho thuận lợi mà thôi.

Hiện tại cô cũng không có lý do nào để làm theo những gì cô ta muốn.

Giờ hẹn mà Yến Nhi đưa ra trùng hợp là vào lúc Khánh Dương có giờ học tự chọn.

Khánh Dương đã sớm ném tin nhắn lạ kia ra sau đầu, vẫn theo đúng như giờ học mà vào lớp.

Khác với lớp học của môn Truyền Thông, ở môn này Khánh Dương cũng không quen biết ai, cũng không có nhóm học cùng nên cứ tùy tiện chọn một chỗ trống để ngồi là được.

Sau khi vào chỗ, Khánh Dương liền nhớ đến Hoàng Nam, nếu như hắn đã đồng ý gặp mặt Yến Nhi thì chẳng lẽ là trốn học để đi gặp cô ta sao, nghĩ đến đây trong lòng của Khánh Dương không khỏi cảm thấy khó chịu.

Khánh Dương mở laptop rồi truy cập vào hệ thống thời khóa biểu của trường, cô chần chừ một lúc rồi gõ tên Hoàng Nam vào để tra cứu, cho đến khi nhìn thấy một khoảng trống trong lịch học chiều nay của hắn thì chân mày mới dãn ra một tí.

Xem như là trùng hợp đi, ít nhất thì cô ta cũng không quan trọng đến mức hắn phải trốn học để đi gặp.

Khánh Dương tự nhủ mình có lý do vô cùng chính đáng để cảm thấy khó chịu, vì vậy cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.

Khánh Dương ngẩn người nhìn vào màn hình laptop, không hiểu là đang suy nghĩ điều gì, tập trung đến mức chỗ ngồi bên cạnh đã có người ngồi mà vẫn không nhận ra.

Cảnh Nguyên nhìn dáng vẻ thất thần của Khánh Dương rồi lại nhìn vào màn hình laptop của cô, cho đến khi nhìn thấy họ tên của Hoàng Nam hiện ra trước mắt thì mới cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả.

Thì ra điều khiến Khánh Dương suy nghĩ nhiều như vậy lại chính là Hoàng Nam.

Cảnh Nguyên ngồi xuống cạnh bên cô rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Cậu cũng học môn này à?"

Khánh Dương lúc này mới hoàn hồn, cô chỉ mới vừa suy nghĩ một chút về Hoàng Nam và Yến Nhi, không nghĩ rằng mình mình lại quá tập trung như vậy.

Cô quay sang nhìn Cảnh Nguyên một cái, cho đến khi nhận ra đây là người quen thì mới trả lời:

"Ừ, nhưng trước giờ không thấy cậu nhỉ?"

"Mình đi học bù thôi, lớp của mình là vào chiều hôm qua.

À mình quên hỏi mất, chỗ này có ai ngồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!