Khánh Dương đến điểm hẹn trước khi giờ học kết thúc tầm mười lăm phút.
Cô muốn xem qua nhà kho này một lượt trước cho chắc.
Thật ra kể từ lúc lấy chìa khóa từ tay Việt Anh đến nay, Khánh Dương cũng chưa đến nơi này nên căn bản không biết bên trong rộng lớn ra sao hay không gian to nhỏ thế nào.
Khánh Dương đến nhà thi đấu rồi đi vòng qua con đường nhỏ hẹp đến với bãi đất trống phía sau, nhìn xéo qua liền thấy nhà kho như lời Việt Anh kể.
Khánh Dương âm thầm nhớ lại lần trước khi mình đến nơi này là vì điều gì.
Đến bây giờ nhớ lại cô vẫn còn cảm thấy cảm động vì những gì Hoàng Nam đã làm cho mình tại bãi đất trống này.
Kể ra lúc đó cô cũng chỉ là mới quen biết hắn, thế mà hắn lại vì cô làm đến mức như vậy rồi.
Sau khi nhìn quanh một lượt để chắc chắn rằng nơi này đang không có người nào khác đang quan sát mình, Khánh Dương mới lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Có lẽ vì lâu ngày không có người sử dụng nên Khánh Dương phải thử đến hai lần mới có thể mở được khóa ra.
Khi cô vừa đẩy nhẹ cánh cửa thì một lớp bụi dày đã rơi xuống, khiến cô giật mình lùi về phía sau mấy bước.
"Trời ạ, lần cuối có người đến nơi này là khi nào vậy."
Khánh Dương lầm bầm chửi rủa, chờ cho đến khi bụi rơi xuống bớt rồi mới bước vào trong.
Tuy rằng bên ngoài bám khá nhiều bụi bẩn nhưng bên trong lại vô cùng sạch sẽ.
Sau khi bước vào, Khánh Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ, bên trong vậy mà chỉ là một gian phòng trống, không quá rộng, đủ cho sức chứa tầm người người.
Ở giữa chỉ có vỏn vẹn một chiếc ghế, phía sau là một cái thùng bằng gỗ khá lớn, không biết dùng để đựng gì.
Khánh Dương cũng không có hứng để tìm hiểu.
Khánh Dương mở công tắc đèn, rồi đi một vòng xung quanh để quan sát.
Nếu cô không lầm, theo lời kể của đám Bảo Huy thì nơi này quả thật từng là một nơi đầy ám ảnh với những người đã bị hội học sinh gây thù trước đây.
Xem ra truyền thuyết là có thật rồi, căn phòng u tối với ánh đèn le lói này vừa bước vào đã mang đến cảm giác khó chịu, nếu như ở lâu trong đây chắc phát điên lên mất.
Đi dạo hết một vòng, cuối cùng Khánh Dương chỉ thấy có mỗi chiếc thùng gỗ này là tương đối sạch sẽ, nhìn chiếc ghế giữa phòng không hiểu sao bản thân cô cảm thấy không lành nên quyết định sẽ ngồi lên chiếc thùng này để chờ Nhã Vy đến.
Khánh Dương đá vào chiếc thùng gỗ mấy cái, cho đến khi cảm thấy nó đủ chắc chắn thì lấy trong balo ra một vài tờ giấy nháp đặt lên rồi mới yên tâm ngồi xuống.
Khánh Dương kiên nhẫn chờ đợi, dù gì cô cũng đã tính rồi, nếu như sau giờ hẹn mười lăm phút mà Nhã Vy không tới thì cô sẽ đi về, cô cũng không có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Nghiêm túc mà nói Khánh Dương cảm thấy mình cũng liều lĩnh khi mời Nhã Vy đến đây như thế này.
Cô cũng không hiểu về con người đó cho lắm, bây giờ nghĩ kỹ lại mới cảm thấy hơi hối hận.
Nếu như cô ta thật sự kéo một đám người đến đây để thủ tiêu cô thì sao nhỉ.
Lẽ ra cô nên tìm người đánh úp Nhã Vy rồi lôi cô ta đến đây mới đúng.
Nhưng cô lại không có thế lực ở trường để làm chuyện này giúp mình.
Khánh Dương thở dài một tiếng, bắt đầu cảm thấy hối hận khi từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Nguyên Khang, lẽ ra cô nên đồng ý cậu mới phải, lặng lẽ xây dựng cho mình một thế lực riêng như trong trường giống như trước đây vậy.
Nếu mà nói về cuộc sống trước đây, Khánh Dương cảm thấy kể ra cô cũng giống Hoàng Nam nhiều điểm, điều này nghĩa là gì đây.
Hắn và cô vốn dĩ là cùng một loại người, cũng khá là hợp nhau nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!