Chương 4: (Vô Đề)

Hôm sau, Khánh Dương đến điểm hẹn sớm hơn thời gian dự kiến 15 phút.

Vì thời gian vẫn còn sớm, cô quyết định lượn vào cửa hàng Starbucks bên cạnh trung tâm sửa chữa, hy vọng là kịp giờ.

Đêm qua cô mất ngủ thật, đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc nên bây giờ có chút mơ màng, cần nạp thêm tí cafein.

Sáng nay trước khi đến điểm hẹn, Khánh Dương quay về nhà thay đồ và trang điểm lại, thật may mắn là mẹ cô đã rời khỏi nhà từ sớm, nếu không thì cô sẽ gặp phải phiền phức khi bị tra hỏi những gì đã xảy ra đêm qua, không chừng cô sẽ bị cấm túc mất.

Tối qua vì mục đích đi "đánh ghen" nên Khánh Dương cố tình ăn mặc già dặn hơn bình thường, lại kết hợp cùng phong cách trang điểm sắc sảo nên trông không khác gì sinh viên đại học.

Còn hôm nay chỉ là mộc buổi gặp mặt ngắn ngủi kèm theo cuộc hẹn làm tóc kéo dài hơn nửa ngày nên Khánh Dương chọn một chiếc quần short ngắn, kèm theo áo sweater màu xanh nhạt, cỡ rộng, thêm đôi giày thể thao và nón lưỡi trai màu trắng, đơn giản và năng động.

Sau khi gọi nước xong, Khánh Dương di chuyển sang khu vực chờ đợi, nhàm chán nhìn qua một vài mẫu bình nước mới của hãng này.

Cũng không có gì đặc biệt, những mẫu này hầu như cô đã sở hữu, còn lại toàn là những thiết kế không hợp mắt cho lắm.

Khánh Dương vừa rời mắt khỏi kệ trưng bày bình nước thì bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Tuy rằng hôm qua cô gặp hắn là khi trời tối nhưng vẫn không khó để nhận ra Hoàng Nam, người cũng vừa gọi nước xong tại quầy.

Hoàng Nam cũng nhìn thấy Khánh Dương, hắn có chút bất ngờ nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Nếu như không nhìn qua hình của Khánh Dương trong thẻ căn cước công dân hắn cũng không nhận ra vì nhìn cô hôm nay và người hắn gặp tối hôm qua như hai người hoàn toàn khác vậy.

Với quan hệ của Khánh Dương và Hoàng Nam hiện tại, cả hai đều không muốn chào hỏi nhau một cách tử tế làm gì.

Hắn bước đến bên cạnh Khánh Dương, giở giọng khiêu khích:

"Tôi tưởng cô không dám đến chứ."

Hôm nay Hoàng Nam mặc một bộ đồ đơn giản, áo thun đen và quần bò bạc màu.

Khánh Dương nhìn qua, tuy set đồ đơn giản nhưng đều của những nhãn hiệu đắt tiền.

Dù Hoàng Nam đang đeo kính đen nhưng Khánh Dương có thể đoán được ánh mắt hắn dành cho mình cũng không tốt đẹp gì.

Khánh Dương nhún vai, cô không nhìn Hoàng Nam mà lại tập trung quan sát nhân viên pha chế đang làm đồ uống cho mình, nửa đùa nửa thật trả lời:

"Chẳng phải anh bảo sẽ đào cả thành phố này lên nếu tôi không đến hay sao, sợ quá nên phải đến thôi."

Tất nhiên Hoàng Nam sẽ không tin những gì Khánh Dương nói là thật.

Cô gái này chẳng sợ gì cả.

Chẳng qua là cô ta đang muốn giữ thể diện mà thôi, Hoàng Nam thầm nghĩ.

Đến lúc này hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng Khánh Dương lắm, có khi một lúc nữa cô ta sẽ nói mình không mang đủ tiền và cuối cùng và hắn vẫn phải hứng chịu hậu quả cho chuyện này thì sao.

"Ờ, chắc là cô sợ."

- Hoàng Nam ra vẻ hùa theo.

Sau đó Hoàng Nam và Khánh Dương không nói thêm một câu nào nữa, một người lười biếng nghịch điện thoại, một người lẳng lặng quan sát nhân viên pha chế đang làm việc.

Không bao lâu sau, nhân viên gọi tên Khánh Dương và Hoàng Nam đến lấy nước.

Sau đó cả hai cùng đi bộ qua trung tâm sửa chữa.

Trước đó Hoàng Nam đã mang xe vào trung tâm cho nhân viên kiểm tra trước rồi mới sang Starbucks mua cafe nên khi cả hai quay lại nhân viên đã kiểm tra xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!