Chương 34: Cuối Tuần 1

Khi Khánh Dương tỉnh lại lần thứ hai thì đã là 9 giờ sáng hôm sau trong tiếng chuông tin nhắn dồn dập.

Cô bật người ngồi dậy, hoảng loạn cầm điện thoại lên xem.

Khi nhìn thấy thời gian hiện lên trên màn hình liền tỉnh hết cả ngủ.

Trời ạ, cô ngủ một mạch đến 9 giờ sáng, hơn nữa lại còn đang ở nhà của người khác.

Khánh Dương nhìn qua tin nhắn, khi thấy không có gì quan trọng thì lập tức lao vào phòng tắm để làm vệ sinh cá nhân.

Khánh Dương thầm mắng bản thân mình, hình như đêm qua cô đã ngủ quên, báo thức cũng không thèm đặt.

Dù cô đã định bụng việc mình ở nhà Hoàng Nam hai ngày là một chuyện "sống để bụng, chết mang theo" nhưng cô không khỏi tưởng tượng đến cảnh mẹ của mình sẽ nổi trận lôi đình như thế nào khi biết cô cư xử như thế này ở nhà người khác, chẳng khác nào như đang bôi tro trát trấu vào mặt bà.

Trong đời Khánh Dương chưa bao giờ làm vệ sinh cá nhân nhanh đến như vậy.

Cô mở tủ đồ, bên trong là hơn mười bộ quần áo với đủ loại phong cách khác nhau mà mẹ của Hoàng Nam đã chuẩn bị.

Toàn bộ đều là đồ mới.

Khánh Dương chẳng còn tâm trí để cân nhắc và chọn lựa, cô chỉ lấy một bộ gần với phong cách của bản thân nhất rồi nhanh chóng đổi với bộ đồ ngủ đang mặc trên người.

Khánh Dương chuẩn bị xong thì lại cầm điện thoại kiểm tra, vì sao Hoàng Nam không liên lạc gì với cô thế này.

Cô không biết làm thế nào, nếu như ở trong phòng mãi thì cũng không ổn.

Khánh Dương ôm trán, cô vậy mà quên xin số điện thoại mới của Hoàng Nam mới chết.

Thôi đành ra ngoài xem tình hình thế nào vậy.

Khánh Dương mở hé cửa phòng, dù đã 9 giờ sáng nhưng không gian bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, thậm chí một tí âm thanh ồn ào cũng không có.

Điều này làm cô cảm thấy bất an, không phải là cô dậy trễ quá nên mọi người đều đã ra ngoài rồi đó chứ.

Khánh Dương bước ra khỏi phòng, quan sát xung quanh một lượt.

Khánh Dương ở phòng dành cho khách, nằm ở cuối dãy trên lầu hai.

Cách một phòng sinh hoạt chung rồi mới đến phòng ngủ của Hoàng Nam.

Cô nhìn qua, cửa phòng vẫn im lìm đóng chặt, không biết có người ở trong hay không.

Cô thở dài một tiếng, suy nghĩ cân nhắc một lúc rồi đi xuống nhà bếp tìm nước uống.

Thật là quá xấu hổ.

Thế nhưng những lúc mất mặt thì ông trời luôn khiến chúng ta bị người khác bắt gặp.

Vừa xuống nhà bếp người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Trường Vũ.

Trường Vũ lúc này đang ở trong bếp pha cafe, nhìn thấy Khánh Dương, anh liền cất lời chào hỏi:

"Cảm ơn em đã cứu Hoàng Nam nhé."

Bình thường vốn dĩ Trường Vũ cũng không nhiệt tình như vậy, nhưng vì Khánh Dương là người đã cứu Hoàng Nam, hơn nữa lại là khách trong nhà nên anh cũng không thể quá lạnh nhạt.

Trước lời nói khách khí của Trường Vũ, Khánh Dương có chút ngại ngùng.

Đây là lần thứ ba người của gia đình Hoàng Nam cảm ơn cô rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!