Buổi tiệc sinh nhật của Anna chưa kết thúc nhưng Khánh Dương đã dùng lý do không thoải mái để về sớm.
Những gì cô nói cũng không phải là giả, cô quả thật cảm thấy không thoải mái.
Khánh Dương uể oải thở dài một tiếng, một chút sức lực cuối cùng của ngày hôm nay đã hoàn toàn dành cho một màn la hét khản cổ trong những trò chơi lúc nãy.
Cô cảm thấy bản thân mình vẫn chưa hồi phục lại sau một trận đánh huy hoàng vào ngày hôm qua.
Nhìn sự bất lực của bản thân lúc này, Khánh Dương mới nhận rằng cô lại yếu ớt như vậy, chắc hẳn là vì không vận động nhiều đây mà.
Trước đây khi không có chuyện gì xảy ra thì không chú ý đến điểm này, đến bây giờ mới lãnh đủ hậu quả, phải nhanh chóng khắc phục mới được.
Nếu không thì cho dù cô có kinh nghiệm đánh nhau cỡ nào mà không có sức khỏe thì vẫn sẽ bị đánh gục sớm mà thôi.
Chuyện hôm qua xem như là may mắn, nhưng không phải lúc nào cũng sẽ như vậy.
"Bạn đã gọi xe chưa?"
Anna tiễn Khánh Dương ra cửa, lo lắng hỏi.
"Rồi, chắc cũng vừa đến."
- Khánh Dương vừa tìm giày của mình trên kệ vừa trả lời.
"Ừm, mình hơi tiếc một tí, nhưng thôi sức khỏe vẫn là trên hết."
"Không sao.
Mình không yếu như vậy, chẳng qua không tiện ở lại chơi thâu đêm thôi."
Khánh Dương cười cười an ủi Anna.
Nếu như sức khỏe của cô thật sự tệ như vậy thì đã không tham dự buổi tiệc này rồi.
Buổi tiệc sinh nhật này của Anna chủ yếu là mời bạn bè ở trường nên toàn bộ đều là người ngoại quốc, chỉ có một mình Khánh Dương là học trường khác, hơn nữa lại là người Việt.
Vì đã sống ở Mỹ một thời gian dài nên cô cũng không khó khăn để làm quen và hoà nhập với nhóm người này.
Thậm chí có phần dễ dàng hơn cả việc thích nghi ở trường Silver vài phần.
Vì vậy khi biết tin Khánh Dương phải về sớm, mọi người đều vô cùng tiếc nuối.
Từ chung cư của Anna về đến nhà của Khánh Dương chưa đến mười phút.
Cô nhờ tài xế dừng xe ở đầu đường rồi đi bộ một quãng đường ngắn để về đến nhà, xem như là để hít thở không khí một tí.
Đi chưa được vài bước, Khánh Dương đã dừng lại khi nhìn thấy một chiếc xe lạ đang đỗ trước cửa nhà mình.
Cô lục lại trí nhớ, hình như trong những người mà cô quen biết không có người nào đi Range Rover màu xanh đen cả.
Ở khu phố của Khánh Dương sinh sống, việc xe ô tô đỗ dọc vỉa hè không phải là chuyện gì quá xa lạ, chỉ cần nó không chắn trước cửa ra vào thì không sao cả.
Ngày thường cô cũng không quá để tâm đến việc có bao nhiêu chiếc xe đang đỗ trước cửa nhà mình.
Thế nhưng đêm nay cô chỉ ở nhà một mình, hơn nữa dường như chủ nhân của chiếc xe vẫn đang ngồi bên trong, như thế thì hơi nguy hiểm.
Khánh Dương phải ở nhà một mình vài lần đương nhiên sẽ sinh ra tâm lý cảnh giác.
Cô dừng lại ở vỉa hè, nhìn qua biển số xe, từ góc độ này lại cảm thấy tương đối quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!