Hôm nay lớp học tự chọn của Hoàng Nam được nghỉ hai giờ học cuối vì giáo viên không thể lên lớp vào buổi chiều.
Hoàng Nam không có việc gì làm, lại cảm thấy hiện tại nếu như về nhà thì vẫn còn sớm, vì vậy hắn quyết định ở lại trường học thêm một lúc nữa.
Hoàng Nam rời khỏi phòng học của mình, đi bộ về phòng học của Khánh Dương.
Vừa đến nơi, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin rồi nhìn vào chỗ ngồi của cô trong lớp.
Hoàng Nam thấy điện thoại của Khánh Dương rung lên, màn hình hiện ra một thông báo mới.
Thế nhưng Khánh Dương lại nhìn qua một lát rồi hoàn toàn phớt lờ, chẳng hề có ý định trả lời tin nhắn này.
Hoàng Nam chán nản thở dài một tiếng, xem ra là Khánh Dương đã giận hắn thật rồi.
Vì lớp học của Khánh Dương vẫn diễn ra bình thường nên Hoàng Nam tạm thời không thể làm gì khác.
Hắn quyết định sẽ chờ đến giờ ra về để làm lành với cô.
Văn phòng hội học sinh của trường Silver nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà trung tâm, cũng là tòa nhà được thiết kế dành riêng cho việc vui chơi và giải trí của học sinh trong trường, hoàn toàn tách biệt với các lớp học và khu vực văn phòng.
Hoàng Nam dùng thang máy để lên đến tầng cao nhất, rồi dùng thẻ học sinh của mình để mở cửa phòng.
Vừa bước vào trong là một không gian hoàn toàn khác.
Đây chính là văn phòng của hội học sinh, là nơi cho bốn người bọn họ gặp nhau, họp mặt, nghỉ ngơi và thư giãn.
Hoàng Nam cứ nghĩ hôm nay chỉ có một mình hắn xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn không ngờ ba người còn lại cũng có mặt đông đủ.
Hoàng Nam bước đến dãy ghế sofa, ném balo sang một bên rồi thả người nằm xuống.
Nhìn thấy Hoàng Nam, Duy Anh liền rời mắt khỏi quyển sách tham khảo dày cộp trên bàn, lên tiếng chào hỏi:
"Hôm nay không có lớp à?"
"Ừm, giáo viên bận đột xuất."
Hoàng Nam gật gù, lấy điện thoại ra sạc pin, thầm nghĩ rằng mình sẽ chơi một vài ván game trên điện thoại trong lúc chờ Khánh Dương tan học.
"Sao không về đi?"
"Vẫn còn sớm mà.
Mà sao anh cũng có mặt ở đây giờ này?"
"Tự học.
Nghỉ nhiều quá nên giờ học lại hơi mệt."
Duy Anh cười nói.
Hoàng Nam thân với Duy Anh nên đại khái cũng biết được một số chuyện riêng tư của anh.
Duy Anh dạo này thoắt ẩn thoắt hiện, phần lớn thời gian là sống trong bệnh viện để chăm sóc cho cô gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay.
Vốn dĩ chuyện này Duy Anh cũng không muốn cho nhiều người biết vì vậy nên Hoàng Nam không tiện hỏi thêm nhiều vì lúc này trong phòng vẫn còn có sự hiện diện của Nguyên Khang và Việt Anh nữa.
Trước câu trả lời của Duy Anh, Hoàng Nam chỉ gật gù rồi không nói thêm gì nữa.
Hoàng Nam chơi được một ván game thì tắt điện thoại, ánh mắt nhìn sang Việt Anh, không biết từ bao giờ đã chuyển sang ngồi ở dãy ghế sofa đối diện hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!