Giờ tan học trôi qua cũng đã được một lúc, học sinh trong trường cũng đã về gần hết, khuôn viên trường học trở nên vắng vẻ hơn.
Hoàng Nam và Khánh Dương bước đi dọc hành lang vắng vẻ dưới ánh hoàng hôn màu vàng rực, khung cảnh trở nên yên ắng nhưng lãng mạng đến lạ thường.
Khánh Dương di chuyển với tốc độ chậm hơn bình thường, Hoàng Nam cũng điều chỉnh theo cô.
Tâm trạng của Hoàng Nam lúc này có phần thấp thỏm.
Hắn bước đi song song với Khánh Dương, chăm chú nhìn cô, nửa muốn mở lời nhưng rồi lại không biết nói như thế nào.
Hắn muốn giải thích về chuyện lúc nãy, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Khánh Dương sẽ không nghĩ hắn là một kẻ côn đồ cuồng bạo lực đấy chứ.
Tuy rằng Khánh Dương không nói gì, nhưng Hoàng Nam nghĩ rằng cô không mấy hài lòng với hành động vừa rồi của hắn.
Cũng chỉ tại bọn Minh Quân, chẳng hiểu làm sao lại gọi Khánh Dương đến, cứ để hắn âm thầm xử lý là được mà.
Khánh Dương cũng cảm thấy không biết mở lời với Hoàng Nam như thế nào mới phải.
Cô nên cảm ơn hắn hay không, nếu làm vậy thì chính là tán thành với chuyện hắn đánh người khác một trận thừa sống thiếu chết như thế là một chuyện nên làm.
Dù cho bản thân thật sự nghĩ như vậy nhưng Khánh Dương không dại gì mà thể hiện điều đó ra bên ngoài.
Dù sao thì để làm một người tốt thì vẫn nên bao dung cho người khác, chứ không nên chăm chăm đến việc trả thù như vậy.
Mà Khánh Dương thì lại muốn bản thân mình là một người tốt trong mắt Hoàng Nam.
"Nam này…"
Khánh Dương đang đi bỗng dưng dừng lại giữa hành lang vắng.
Hoàng Nam cũng dừng lại theo cô.
"Sao thế?"
- Hắn hỏi.
"Thật lòng thì Dương không muốn nhìn Nam vì Dương mà phải phí sức như vậy.
Nhưng cũng cảm ơn Nam vì ra mặt cho Dương."
Khánh Dương cảm thấy kỹ năng giao tiếp của mình có tốt đến mức nào thì cũng đều vô dụng khi rơi vào tình huống này.
Cô phải suy nghĩ và đắn đo mãi mới nói được ra một câu hoàn chỉnh.
Sâu thẳm trong suy nghĩ của mình, Khánh Dương rất hạnh phúc vì được Hoàng Nam ra mặt bảo vệ và trả thù như thế nhưng ở một góc độ nào đó cô lại cảm thấy bản thân mình xấu xa khi cảm thấy vui vẻ như vậy.
Cô cũng không muốn Hoàng Nam nghĩ mình là người không có tấm lòng bao dung và vị tha với người khác.
Nhưng Khánh Dương cũng không thể nào như những cô nàng có tấm lòng thiện lương trên phim ảnh được.
Hoàng Nam đã đã vì cô mà ra tay với người khác, cô không thể nào vì một thứ gọi là tình người nhảm nhí gì đó để mà chỉ trích ngược lại hắn được.
Khánh Dương chẳng thiện lương đến mức ngu ngốc như vậy.
Khánh Dương muốn đóng vai bạch liên hoa kiêm trà xanh, nhưng lại cảm thấy tính cách đó quá đáng ghét nên không thể nào thể hiện được một cách tròn vai.
Thật là làm khó cô mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!