Chương 12: Nguyên Khang

Ngày đầu tiên đi học của Khánh Dương cuối cùng cũng kết thúc trong êm đẹp.

Dù đã có cũng kha khá chuyện xảy ra nhưng trải nghiệm của cô cũng không đến nỗi nào.

Khi giờ học buổi chiều kết thúc, Khánh Dương nói lời tạm biệt trước với nhóm Hoàng Nam, cô cần phải lên văn phòng một chuyến để hỏi thăm thủ tục bổ sung chứng chỉ tiếng Anh của mình.

Khi Khánh Dương rời khỏi văn phòng thì cũng đã trễ, mọi người trong trường đều đã về gần hết.

Khánh Dương đi bộ một mình trên hành lang không một bóng người, ánh mắt dán chặt vào điện thoại để nhắn tin cho người tài xế riêng của gia đình.

Vì anh ta đang ở khá xa trường nên đã đề nghị cô đi taxi về, nhưng Khánh Dương thấy mình cũng không có gì vội vàng và chấp nhận chờ đợi một lúc.

Khánh Dương đang gõ tin nhắn nên không để ý đến mọi thứ diễn ra xung quanh mình cho lắm, bỗng nhiên cô bị ai đó kéo vào một căn phòng.

Khánh Dương cảm thấy tim mình rớt đi một nhịp, không nghĩ ngày tàn của mình tới sớm như vậy.

Mới ngày đầu tiên đi học đã có người không chờ được mà muốn xử lý cô rồi hay sao.

Khánh Dương muốn hét lên thì người đó liền đưa tay bịt miệng cô, cô cũng không vừa mà dùng móng tay ra sức cào cấu, may mắn là kẻ đó phản ứng nhanh liền nhanh chóng rút tay lại.

Nhưng cũng bị xây xát không ít.

"Đừng hét lên, là tôi."

Một giọng nói xa lạ cất lên.

Nguyên Khang nhíu mày nhìn cánh tay của mình, nếu cậu không kịp rút tay lại thì e là bây giờ thảm rồi.

"Cậu vẫn hung dữ như ngày nào nhỉ?"

- Nguyên Khang trầm giọng nói, không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt.

"Là do ai hả? Muốn gặp nhau thì hẹn cho tử tế.

Làm gì mà kéo tôi vào đây rồi còn bịt miệng nữa.

Tôi còn tưởng mình bị đánh rồi."

Khánh Dương mắng Nguyên Khang một trận.

Cô đặt tay lên ngực trái, cảm thấy tim mình vẫn còn đập thình thịch.

Cô chắc chắn Nguyên Khang có thù oán với mình, muốn hù cô sợ chết cậu mới vừa lòng mà.

Nguyên Khang trực tiếp bỏ qua lý do vì sao cậu không gặp Khánh Dương nói chuyện cho tử tế mà bày trò lén lút như thế này.

Cậu lấy trong balo ra một chiếc khăn tay tạm thời che đi vết thương trên cánh tay.

"Lâu ngày không gặp, không chào hỏi tí à?"

- Nguyên Khang nói.

"Tôi biết cậu không ưa gì tôi, nên thôi khỏi chào hỏi.

Có chuyện gì mau nói."

Bây giờ Khánh Dương mới có dịp quan sát căn phòng này một lượt.

Đây là một căn phòng nhỏ dành cho tốt đa là năm người vào học nhóm cùng nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!