Chương 11: Giờ Giải Lao

Cuối cùng giờ giải lao mà mọi người vô cùng mong chờ cũng đã đến.

Tiếng chuông vang lên chưa được bao lâu, trước cửa lớp 11A đã bị vây kín bởi vô số các nữ sinh.

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới, mọi người vừa quay trở lại trường học sau một thời gian nghỉ hè.

Ngoài việc được gặp lại bạn bè, cũng đã lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy dàn trai đẹp của trường.

Vì vậy, lúc này hai cửa ra vào của lớp đã bị vây kín bởi các nữ sinh.

Không khí càng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn khi một ai đó nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Hoàng Nam và Nguyên Khang đã được lấp đầy.

Trước khung cảnh ồn ào đó, rất khó khăn mọi người trong lớp 11A mới có thể chen ra ngoài, ai bảo bọn họ đang học trong lớp nổi bật nhất khối cơ chứ.

Khánh Dương dọn dẹp sách vở, đặt tạm vào hộc bàn của mình, cô dự tính là sẽ tận dụng giờ ra chơi để đến thư viện nhận sách giáo khoa cho các môn học sắp tới.

Sau khi đánh giá xong tình hình, Bảo Huy nói với Minh Quân:

"Hình như hôm nay số người vây quanh lớp mình đông hơn năm ngoái đúng không nhỉ?"

"Ờ, đúng ha.

Hình như có cả con trai nữa kìa.

Xem ra thằng Nam cũng có khá nhiều đối thủ đây."

- Minh Quân nhận xét.

Hoàng Nam vốn dĩ không quan tâm đến chuyện bản thân mình là lý do gây ra tắc nghẽn vào giờ ra chơi cho lắm.

Nhưng bây giờ Minh Quân nói hắn mới để ý.

Hắn nhìn ra phía hành lang, lúc này đã tập trung kha khá học sinh trong trường, đang nhìn vào lớp của hắn bàn tán.

"Tụi này dẫn Dương đi tham quan trường nhé."

Lời nói của Hoàng Nam vừa cất lên, Khánh Dương liền gật đầu đồng ý.

Sách giáo khoa lấy sau cũng được.

Cô muốn xem thử cảm giác làm người bạn của người nổi tiếng là như thế nào.

Xem ra đám đông ngoài kia không phải chỉ mới xuất hiện ở đây ngày một ngày hai mà như một truyền thống mất rồi.

Trước khi bọn Hoàng Nam rời khỏi lớp, Nguyên Khang đã rời đi trước, giúp đám đông dãn cách đi không ít.

Lúc này Thùy Chi mới tiến lại chỗ của Khánh Dương.

Dù sao ở lớp này cô cũng không có bạn và cũng sẽ rất khó có thể có bạn.

Bây giờ ngoại trừ Khánh Dương, người cùng hoàn cảnh với mình một phần nào đó thì cô cũng không biết dựa vào ai.

Cảm giác đơn độc thật đáng sợ.

Thùy Chi vừa bước đến dãy bàn của Khánh Dương thì bọn Hoàng Nam cũng đứng lên, dường như bọn họ đang định rời đi cùng một lúc.

Thùy Chi vừa muốn gọi Khánh Dương nhưng lại không dám, vì thấy cô đang nói chuyện cùng Hoàng Nam vô cùng vui vẻ.

Thùy Chi tự hỏi nếu như bản thân mình được ngồi ở vị trí này thì ngày hôm nay sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!