Lão Trương hôm nay vô cùng cao hứng, cửa hàng gạo chỗ lão làm công được cho nghỉ sớm, ông chủ lại phát tiền công tháng trước còn nợ, các huynh đệ trong tiệm liền ầm ĩ muốn đi đến quán rượu uống vài ngụm.
Lại nghe nói ở phố bên cạnh vừa mới mở một quán rượu, bà chủ lại còn là một mỹ nhân phong tình, các huynh đệ liền bá vai nhau đi đến đó.
Ai biết vừa đến quán rượu, thì quả thực đúng là nhìn thấy có một bà chủ, nhưng đó lại là một lão bà đã hơn sáu mươi tuổi, trên mặt có một nốt mụt ruồi đen, răng cửa đều đã rụng hết, lúc nói chuyện gió cứ lùa vào đầy miệng.
May mắn rượu cũng không tệ lắm, rượu gạo lại là thứ là nhất, so với nhà khác rẻ hơn gấp mấy lần. Các huynh đệ vui vẻ uống say sưa, nhưng còn chưa uống được một canh giờ, thì nương tử các nhà liền nhao nhao xông tới, người thì bị nhéo lỗ tai, người thì bị véo đùi
, đem tửu quỷ nhà mình bắt về nhà.
Chỉ có lão Trương vẫn còn ở lại, cũng không phải bởi vì lão Trương phu cư0ng đại chấn(*) gì, chỉ là lão không có nương tử, là một lão già độc thân.
(*) Phu cư0ng đại chấn:
Nghĩ là ở nhà chồng làm chủ, vợ phải phục tùng chồng không được cãi lại.
Nói thật, tuy rằng lão Trương ngoài miệng trêu chọc những huynh đệ sợ nương tử này nó, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút hâm mộ. Nam nhân mà, bận rộn cả đời mong muốn điều gì, không phải là mong muốn có một gia đình ấm áp sao.
Lúc còn trẻ không cảm thấy thế, chỉ là muốn sống một mình khoái hoạt, nhưng đến khi tuổi tác lớn rồi, các huynh đệ xung quanh đều có gia đình có hài tử, người nào còn có thể mỗi ngày cùng hắn say sinh mộng tử nữa đâu, đôi lúc nghĩ lại cũng khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Nhưng chờ đến lúc hắn muốn cưới lão bà, lại phát hiện, mình ngay cả một lão bà cũng không có, lẽ đương nhiên là không có nữ nhân nguyện ý gả cho một tên quỷ nghèo như hắn cả.
Phí hoài bao năm, từ tiểu Trương phí hoài cho đến lão Trương, cũng không còn cơ hội nào rồi.
Lão Trương nốc một ngụm rượu, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thở dài ngao ngán.
Hôm nay trời tối rất sớm, lúc này chỉ mới qua giờ Dậu, nhưng sắc trời đã tối đen như mực, cây liễu ven sông đung đưa trong gió, giống như một đám nữ nhân điên đang rũ tóc.
Hắn thật sự là muốn nữ nhân muốn đến điên rồi, cư nhiên cả cây liễu cũng nhìn vừa mắt. Lão Trương nghĩ.
"Vị khách quan này, cửa hàng sắp đóng cửa rồi." Bà chủ đi tới cười nói. Bà ta giơ lên một chiếc đèn dầu nhỏ, ánh đèn vừa mỏng vừa dài, phản chiếu những nếp nhăn lộn xộn trên mặt bà ta, tựa như một mạng nhện lớn dán trên da mặt.
Lão Trương: Sớm như vậy sao?
"Khách quan, hôm nay là Sóc Nguyệt(*), đường đêm khó đi, ngài nên về nhà sớm một chút đi, chớ để lỡ thời gian." Bà chủ nói.
(*)Sóc nguyệt: trăng non; trăng mồng một; trăng lưỡi trai
"Sóc Nguyệt cùng ta có quan hệ gì, lão tử hôm nay cao hứng, muốn uống đến hừng đông!" Lão Trương hét lớn.
Ý cười của bà chủ đột nhiên thu lại:
"Cửa hàng nhỏ thứ lỗi khó phụng bồi được!" Bà ta chợt tát một cái vào mặt lão Trương, lão Trương chỉ nghe ba một tiếng, thân thể xoay tròn hai vòng, vừa tỉnh lại đã đến ngoài cửa quán rượu, gió lạnh thổi qua, lúc này hắn mới cảm thấy da mặt nóng rát đau đớn.
Bà già này, lại dám đánh hắn!
Lão Trương tức giận trở về đập cửa, nhưng cánh cửa kia giống như bị sắt hàn lại, không chút nhúc nhích, đập một lúc lâu, tay đã đau muốn chết, thế nhưng bên trong cũng không có nửa điểm đáp lại.
Lão Trương đứng ngoài gió một lúc lâu, cơn say rượu cũng tỉnh lại vài phần, nhìn ra xung quanh, đêm dày mù mịt, gió lạnh tiêu điều, hơn nữa bốn phía thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cú kêu, vô cùng đáng sợ.
"Thôi, lão tử hôm nay cao hứng, bỏ qua cho bà đó."
Lão Trương hung hăng nói một câu, quấn chặt y phục bước nhanh về phía nhà mình.
Quán rượu ở phía đông trấn Lăng Thủy, nhà lão Trương ở ngoại ô phía đông, đi dọc theo bờ sông, không quá thời gian một chén trà là có thể về đến nhà, nhưng hôm nay, cũng không biết là do lão Trương uống quá nhiều chân nam đá chân xiêu hay là do hoa mắt nên đi nhầm đường, đi cả một nén nhang công phu, vẫn còn chưa về đến nhà.
Quay đầu nhìn lại, bờ đê dài vô biên vô tận, cành liễu màu đen lắc qua lắc lại trong gió, giống như một đám nữ nhân điên cuồng đang hất tóc.
Lão Trương cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lão quay đầu lại, phát hiện lão thế nhưng vẫn còn đang ở trước cửa quán rượu, lão đã đi hồi lâu, thế nhưng lại chỉ đang lòng vòng tại chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!