Chương 62: (Vô Đề)

Cuối cùng, Thập Diệp và Bạch Huyên vẫn ở miếu Thổ Địa ăn chực một bữa cơm lớn, Kế Ngỗi từ Âm sơn mạch mang về đủ các loại đặc sản, gạo lương hoa quả đều có đầy đủ, còn có thịt bò tươi Đổng thị nổi danh tam giới, trình độ nướng thịt của Trù Thần đại nhân cứ phải gọi là đỉnh cao, mùi hương bay khắp trăm dặm, làm cho Thập Diệp cả đời khó quên.

Bạch Huyên vốn còn muốn mặt dày ăn chực thêm hai bữa nữa, nhưng bởi vì không có khả năng trả nợ nên liền bị Kế Ngỗi cầm dao lôi kéo, đá ra khỏi miếu Thổ Địa.

Vừa qua buổi trưa, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt đất, không khí ấm áp, trên đường trải đầy lá rụng, giẫm lên kêu xào xạc.

Gió thu lành lạnh thổi lên đạo bào, Thập Diệp lại một lần nữa ngửi thấy mùi tử thối trên người mình. Bởi vì ngũ giác suy giảm, cho nên đã lâu rồi không ngửi thấy mùi này, lần nữa ngửi thấy cư nhiên còn có chút hoài niệm.

Tịnh Mục trước nay chưa từng nhìn được rõ ràng đến thế, có thể nhìn thấy linh khí phiêu đãng trong không khí, đó là thần vết phù hộ của Thổ Địa công, sáng ngời ôn nhu hệt như Dung Mộc, phảng phất như đem cả tòa trấn này bao phủ trong một tấm màn che mông lung.

Đúng rồi, Thập Diệp giật mình, đây chính là hồi quang phản chiếu.

Dương thọ của hắn đã sắp đến hồi kết.

Bạch Huyên, Cỏ tinh trên đỉnh đầu và Dạ Du thần cãi nhau ầm ầm ĩ ĩ, Bạch Vô Thường đại nhân oán giận hai đứa nhóc này ăn quá nhiều nên mới không được hoan nghênh, hai nhóc oán giận hắn là tên quỷ sai nghèo túng nên mới bị ghét bỏ, một lời không hợp, thế là hai bên lao vào đánh nhau, đánh đến là gà bay chó sủa, loạn xì ngầu hết cả lên.

Thập Diệp lẳng lặng nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Người đi đường qua đường đều bị nụ cười của đạo trưởng áo đen làm cho hoa mắt, đồng loạt dừng chân ngắm nhìn, Bạch Huyên quay đầu lại nhìn, sắc mặt đen đi, hùng hổ xông tới hận không thể tìm một cái khăn mặt che mặt người nào đó.

Cỏ tinh và Dạ Du Thần ngồi xổm trên trâm Khô Mộc Phùng Xuân nhe răng há miệng, ý muốn dọa sợ đám người vây xem, chỉ tiếc rằng phàm nhân căn bản không thể nhìn thấy chúng nó, cho nên chỉ là vô ích.

Thập Diệp bật cười.

Còn cười! Bạch Huyên hừ nhẹ:

"Ngươi đừng cười, vạn nhất thật đem yêu vật gì đó gọi tới thì phải làm sao?"

Cỏ tinh: Chi chi chi!

Dạ Du thần: Chu chu chu!

Ý cười trên mặt Thập Diệp nhạt đi, ý cười trong mắt lại đậm lên, ánh mắt như nước dừng lại trên mặt người trước mặt: Được.

Bạch Huyên đỏ mặt, ho khan hai tiếng, tròng mắt nhỏ đảo quanh, lại hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Thập Diệp nói:

"Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi có muốn đi đâu nữa không?"

Thập Diệp hơi giật mình, lập tức hiểu ra.

Trên tay Bạch Huyên có sổ sinh tử của hắn, đã sớm biết hắn ngày chết của hắn rồi, hỏi những lời này ý tứ chính là, hắn trước khi chết còn có tâm nguyện gì chưa làm xong không.

Còn tâm nguyện gì nữa nhỉ?

Thập Diệp nghĩ.

Vốn dĩ hắn xuống núi, chính là vì muốn ăn thịt, hiện giờ không chỉ ăn được thịt, còn nếm được trù nghệ của Trù Thần đại nhân, thật sự là đã rất hời rồi.

Lúc xuống núi, hắn từng nói với sư phụ muốn trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chúng sinh, suốt chặng được này, hắn kết bạn với muôn hình vạn trạng những người, yêu, thần, quỷ, tinh quái, cũng giúp không ít người, tuy rằng không tính là chúng sinh gì, nhưng cuối cùng cũng không làm mất mặt Thất Tinh Quán.

Còn quen biết Bạch Huyên...

Nghĩ như vậy, cuộc đời này của hắn tuy rằng ngắn ngủi, nhưng cũng không có gì đáng sợ.

Thập Diệp ngẩng đầu nhìn về phương xa, giữa núi non trùng điệp từng hai màu vàng son và ửng hồng xen lẫn vào nhau, tựa như biển rừng Thất Tinh Quán của núi Cửu Hư, màu vàng của Bạch Quả, màu đỏ của lá Phong, màu xanh biếc của cây Tùng Bách trải đầy sơn cốc, màu sắc tươi sáng chói mắt, phảng phất như đem ánh mặt trời cả năm lưu trữ lại rồi phóng thích ra ngoài.

Thập Diệp nhớ lại một câu: Lá rụng về cội.

"Bạch Huyên, ngươi có nguyện ý theo ta trở về Thất Tinh Quán không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!