Thập Diệp trước đây chưa từng đến tân Thất Tinh Quán trong truyền thuyết này lần nào, cho nên khi hắn chân chính nhìn thấy đạo quán này, không khỏi cảm thấy chấn động.
Tân Thất Tinh Quán được xây dựng trên núi Minh Lương ở ngoại ô phía đông Nguyên Thành, cho dù là thế núi hay mạch nước, vị trí phong thủy, bố cục đạo quán, kiến trúc, thậm chí ngay cả tấm biển trên cửa chính cũng giống hệt như Thất Tinh Quán của núi Cửu Hư, ngự gió từ trên không trung nhìn xuống, tựa hồ đem toàn bộ Thất Tinh Quán phục chế lại giống y như đúc.
Sao có thể?
Thập Diệp lẩm bẩm nói.
"Đạo quán này có vấn đề?" Bạch Huyên hỏi.
Thập Diệp lắc đầu.
Có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi, Thất Tinh Quán trăm năm trước cũng là đại môn phái nổi danh nhất thời đó, người tới bái phỏng đông đảo, có lẽ trong đó có cao nhân nào đó đã vẽ lại kiến trúc lưu truyền trên thế gian, sau đó theo đó mà xây dựng lại Thất Tinh Quán mới này.
Bạch Trạc đứng lơ lửng giữa không trung, khoanh tay nhìn xuống, mái tóc đen phiêu dật trong gió đêm, làm nổi bật dung nhan kinh diễm động lòng người của nàng.
Chung Tinh chân giẫm lên đám mây màu hồng phấn, túm cổ Phương Tri Lâm hỏi:
"Phương Hiên ở nơi nào?"
"Ta không biết! Ta thực sự không biết! Cầu xin các vị thần tiên, để ta đi chết đi! Ta thực sự không muốn đến đây!"
Phương Tri Lâm khóc rống lên, tuy rằng hồn thể không có nước mắt, nhưng trạng thái của Phương Tri Lâm thật đúng là đang khóc, trên mặt lưu lại từng chất lỏng vàng tro, giống như nước mũi vàng của người bị bệnh nặng.
Chung Tinh vạn phần ghét bỏ ném Phương Tri Lâm qua cho Bạch Huyên, Thập Diệp lập tức tránh đi thật xa, Bạch Huyên dùng hai đầu ngón tay nhấc Phương Tri Lâm lên:
"Ông nội nó, hồn thể của hắn cư nhiên sắp hòa tan rồi!"
"Ngươi mù à, rõ ràng là hồn thể của hắn đang Túy hóa." Bạch Trạc nói.
Hồn thể cũng có thể Túy hóa?
Thập Diệp kinh hãi, nhìn kỹ thật đúng là, chất lỏng kia đang tụ lại ở trước nguc hắn, dần dần ngưng kết thành một khối hình cầu màu xám tro, dinh dính, mặt ngoài trộn lẫn tạp chất màu đen.
"Nơi này tràn ngập oán khí vô chủ, hẳn là bị thứ gì đó hấp dẫn tới, đối với loại hồn thể vốn đã đầy oán khí bụi bặm này sẽ tạo thành ô nhiễm đồng hóa."
Bạch Trạc nói xong, nhìn về phía Thập Diệp:
"Tiểu đạo trưởng, ngươi biết là cái gì chứ?"
Thập Diệp trầm mặc một lát: Hẳn là oán tinh.
Trong bùa chú mà Tố Liêm vẽ có chứa khí tức của tinh, lúc này hồn thể của Phương Tri Lâm lại phản ứng như thế, trong Thất Tinh Quán nhất định có oán tinh tồn tại, hơn nữa số lượng còn rất kinh người.
Chung Tinh hừ lạnh một tiếng, đằng mây lao thẳng xuống, chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của nàng đột nhiên không thấy đâu nữa, còn chưa đợi đám người Thập Diệp kinh ngạc, thì quang ảnh trên không trung đột nhiên chớp động, Chung Tinh lại xuất hiện ở vị trí ban đầu, phảng phất như nàng chưa bao giờ rời đi.
Bạch Huyên: Ấy ấy ấy?
Sắc mặt Chung Tinh trầm xuống, lại tiếp tục bay xuống, và lúc này cũng vậy, chỉ trong nháy mắt, nàng lại quay trở về.
Ồ! Bạch Trạc vui vẻ nói:
"Nhân giới cư nhiên còn trận pháp có thể ngăn cản được ngươi, lợi hại."
Sắc mặt Chung Tinh càng lúc càng khó coi, sáng lên tử phù quát khẽ Võ Triệu Chú – Khai, một thanh nhuyễn kiếm hàn băng xuất hiện trong tay nàng, cổ tay run lên muốn bổ xuống, Bạch Huyên kinh hãi thất sắc, kéo Thập Diệp ngự gió chạy trốn.
Kiếm của Chung Tinh cuối cùng vẫn không thể bổ xuống, bởi vì Bạch Trạc nói một câu.
"Nếu ngươi không sợ dẫn Chung Quỳ tới, thì cứ mặc sức mà bổ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!