Chương 46: (Vô Đề)

Quả Kỳ Lân?

Thập Diệp còn nhớ hình là là thức ăn mà Nhiêm Trùng thích nhất, ngoài ra... hắn nhìn thoáng qua biểu cảm vặn vẹo của Lôi Đoan và Bạch Huyên, quyết đoán đưa ra suy luận.

Đó chắc chắn không phải là loại trái cây đứng đắn gì.

Bạch Huyên sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thăm dò hỏi:

"Tỷ, tỷ lại coi trọng ai sao? Cư nhiên ngay cả quả Kỳ Lân ngàn năm cũng dùng đến? Chẳng, chẳng lẽ tỷ rốt cục cũng muốn xuống tay với vị ở Côn Luân mạch kia rồi..."

Bạch Trạc hừ lạnh một tiếng, bàn tay bổ ra một luồng gió sắc bén xẹt qua da đầu Bạch Huyên, Bạch Huyên nhất thời cảm thấy khiếp sợ, không dám ho he thêm nửa chữ.

Lôi Đoan vô cùng thức thời rút mình vào bóng tối.

Thập Diệp:

"Dám hỏi Bạch Trạc điện hạ, quả Kỳ Lân này là...".

Thập Diệp còn chưa nói hết, Bạch Huyên đã che miệng hắn lại:

"Ha ha ha, đây là chuyện riêng của Diêm La điện hạ, chúng ta làm cấp dưới thật sự không tiện hỏi nhiều, ha ha ha."

Nói xong, Bạch Huyên nhanh chóng ở trong lòng bàn tay Thập Diệp viết vẽ gì đó, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào thịt mềm trong lòng bàn tay, vừa mềm lại vừa ngứa.

Thập Diệp giật mình, nắm chặt ngón tay Bạch Huyên, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

[Ngươi làm gì thế? ]

Bạch Huyên liếc mắt nhìn Thập Diệp, rút ngón tay ra tiếp tục kéo mu bàn tay Thập Diệp lại.

Thập Diệp lúc này mới ý thức được, Bạch Huyên đang cố gắng truyền tin tức gì đó ở trong lòng bàn tay hắn, cho nên mới ngưng thần phân biệt thật tỉ mỉ, hẳn là mấy chữ.

[Quả này có thể làm người của thần tộc loạn tính. ]

Quả nhiên không phải là loại trái cây đứng đắn!

"Đây là dùng cho tiềm nhiệm Diêm La điện hạ Bạch Loan dùng." Bạch Trạc nói.

Lôi Đoan: Cái gì?!

Dưới chân Bạch Huyên hơi khuỵu xuống, vội vàng đỡ lấy thắt lưng:

"Lão đầu đã tuổi đó rồi còn dùng nữa sao?"

Thập Diệp:

"Cựu Diêm La điện hạ thật đúng là... Lão đương ích tráng..."(*)

(*càng già càng dẻo dai; gừng càng già càng cay; tuổi cao chí càng cao.

Bạch Trạc dùng ánh mắt

"bùn nhão không trét được tường" để nhìn Bạch Huyên:

"Sách hơn sáu trăm năm của người đều đọc vào trong bụng chó hết rồi hả, trong cái đầu nhỏ bằng quả táo của người không thể chứa được thứ gì đứng đắn hơn sao? Sơn Hải Vạn Sinh Lục", chương năm ngàn ba trăm bốn mươi chín, đoạn thứ bảy mươi tám nói cái gì?!

"Ánh mắt Bạch Huyên mơ màng:"Ách...Bạch Trạc:Quay về ta phải kêu Ngũ Đạo dạy thêm cho ngươi!Ngàn vạn lần đừng! Ta muốn suy nghĩ, nghĩ lại...

"Bạch Huyên vò đầu thành ổ gà, ánh mắt trông mong nhìn về phía Thập Diệp. Thập Diệp bất đắc dĩ:"Nhân giới chưa từng nhìn thấy cuốn sách này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!