Thập Diệp sợ đến ngây người.
Vị cô nương trước mắt này chính là Diêm La vương mới nhậm chức đây sao?!
So với Thập Diệp thì kẻ cảm thấy sợ hãi hơn chính là Lôi Đoan, hắn hét một tiếng chực muốn lên muốn hành lễ, lại đột nhiên ý thức được bản thân đang không mặc quần áo, đành quay lại quỳ trở lại trên mặt đất, giống như con nhím cuộn tròn thân hình lại, vành tai, cổ ngay cả lưng cũng đều đỏ bừng.
"Thiên Đình Lôi Công bộ Lôi Đoan diện kiến Diêm La điện hạ!"
Không cần đa lễ. Diêm La điện hạ gật đầu nói.
Nhưng Lôi Đoan nào không biết xấu hổ mà đứng dậy, hai tay hắn liều mạng vạch kéo đâm lá cỏ bị cháy giống như muốn chôn mình xuống đó quách cho xong.
Bạch Huyên đứng dậy, cúi đầu nghiêm trang, nhanh chóng nhìn lướt qua Thập Diệp một cái, nội dung ánh mắt thật sự quá phong phú, khiến cho Thập Diệp nhất thời thật sự không hiểu hắn muốn nói gì.
Diêm La điện hạ nhẹ nhàng búng ngón tay, kết giới trong suốt trên người nàng chậm rãi rơi xuống mặt đất, sau đó vỡ vụn, gió thổi lên, mái tóc bạc dài phiêu đãng trong bóng đêm, phảng phất như ánh trăng bạc rực rỡ nhất trong đêm hè.
Nàng nhìn Bạch Huyên, âm thầm thở dài:
"Ngươi nha... thật sự là làm cho người ta không yên lòng."
Trong lúc nói chuyện, hai khối một đen một xanh từ giữa tóc nàng chui ra, nhìn Bạch Huyên kêu chi chi, chu chu đầy oán giận, đầu Bạch Huyên rũ xuống càng thấp hơn.
Hóa ra Cỏ tinh và Dạ Du Thần đã được Diêm La điện hạ cứu, Thập Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Dường như cảm giác được tầm mắt của Thập Diệp, ánh mắt Diêm La điện hạ xẹt qua Bạch Huyên, sau đó dừng lại trên mặt Thập Diệp.
Lông tơ toàn thân Thập Diệp đều dựng đứng cả lên.
Diêm La điện hạ vô cùng xinh đẹp, mỹ nhân xinh đẹp cỡ này rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, nhất là đối với một tên đạo sĩ căn bản chưa từng nhìn thấy nhiều nữ nhân như Thập Diệp mà nói... Thập Diệp chỉ có thể từ trong trí nhớ cằn cỗi của mình về những nữ nhân từng tiếp xúc, tìm kiếm hình ảnh tương tự... nếu như nói vẻ đẹp của Sơn Quỷ hội tụ tất cả tinh tú trong thiên địa, thì Diêm La điện hạ lại giống như như mấy vạn bảo thạch xinh đẹp hoa lệ đều gắn hết lên gương mặt, cảm giác áp bách đến mức khiến cho người ta không cách nào hô hấp được.
Nhất là đôi mắt của nàng, đỏ thẫm thâm sâu, tựa như muốn hút lấy hồn phách người khác.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, mà hắn cảm thấy đôi mắt kia có vài phần tương tự với Bạch Huyên.
Đột nhiên, Bạch Huyên hung hăng túm tay áo hắn.
Thập Diệp trong cổ họng phát ra một tiếng ho, bây giờ mới có thể hô hấp lại, sau đó hắn mới ý thức được mình quả thật là bị khí thế của Diêm La điện hạ áp bách, bất giác nín thở hồi lâu, nghẹn đến mức phổi cũng đau nhức.
"Thất Tinh Quán Thập Diệp, gặp qua Diêm La điện hạ." Thập Diệp rũ mắt ôm quyền.
Ha~ Diêm La điện hạ nở nụ cười.
Tiếng cười kia làm cho lông tơ của Thập Diệp vừa mới rũ xuống lại tiếp tục dựng lên, một giây sau, bàn tay mảnh khảnh như ngọc đưa tới trước mắt Thập Diệp, cư nhiên định nâng cằm Thập Diệp lên.
Thập Diệp hoảng sợ biến sắc, đột nhiên lùi lại nửa bước.
Trong lúc hoảng hốt, Bạch Huyên đi lên chắn ở phía trước hắn.
Diêm La điện hạ!
Từ phương hướng này chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt Bạch Huyên, biểu cảm của hắn trước nay chưa từng khẩn trương đến thế, lông mày dựng thẳng, đồng tử đỏ như máu, gân xanh trên cổ nhảy dựng lên, tư thế giống như muốn liều mạng.
Thập Diệp: ...
Bầu không khí này... Thế nào cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Diêm La điện hạ nhướng mày, chậm rãi thu tay lại, ngón trỏ ngón cái miết lấy cằm, như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Huyên, móng tay của nàng sáng bóng mượt mà, lung linh như ánh sao, làm nổi bật biểu cảm cực kỳ không thiện cảm...
Diêm La điện hạ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!