Thập Diệp vô cùng quen thuộc với nhiệt độ cơ thể của Bạch Huyên, cảm giác giống như ngọc thạch nằm trong lòng bàn tay nóng bỏng, trong sự ấm áp tinh tế mang theo sự mát mẻ nhàn nhạt.
Nhưng bây giờ bàn tay này lại lạnh như băng một cách khác thường, dọc theo xương quai xanh một đường trượt xuống, còn có cảm giác trơn nhẵn mơ hồ.
Biểu cảm mơ màng của Bạch Huyên trong nguc, thân thể mềm mại dán vào hắn, dưới da thịt trơn bóng lộ ra ánh sáng màu hồng phấn, giữa môi răng khẽ lẩm bẩm tên hắn: "Thập Diệp... Thập Diệp..."
Thanh âm kia cực kỳ triền miên, quả khiến cho người ta ý lo4n tình m3, nhưng ánh mắt Thập Diệp lại càng lúc càng lạnh, ngoại trừ thời khắc đối diện sinh tử ra thì Bạch Huyên cơ hồ không bao giờ gọi tên hắn, càng không có khả năng dùng thanh âm kiều diễm như vậy. Càng tồi tệ hơn chính là, hắn cảm thấy rằng cơ thể mình đang bị giam cầm bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Thập Diệp híp mắt lại, bất động thanh sắc mặc cho ngón tay Bạch Huyên chậm rãi trượt xuống, hắn lặng lẽ bấm quyết, gọi ra một lá bùa kẹp ở đầu ngón tay.
Tay Bạch Huyên đã sờ đến nguc hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi sờ vòng quanh, giống như là trêu chọc, lại giống như vuốt v3.
Khóe môi Thập Diệp khẽ giật: "Bạch... Huyên..."
Hắn vẫn có thể phát ra âm thanh!
Chỉ là thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, phảng phất như vừa nuốt khan, Bạch Huyên đầy vẻ hưởng thự gối đầu lên cổ hắn, trong cổ họng truyền ra âm thanh trêu chọc câu dẫn, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Chính là bây giờ!
"Mặt trời mọc phương đông, viêm hỏa đốt trời, cấp tốc như luật lệnh!" Ánh lửa chói mắt từ đầu ngón tay Thập Diệp châm lên, trong nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ thân thể, lưỡi lửa nóng bỏng li3m qua cánh tay, nguc, hai má, sợi tóc, oanh một tiếng nổ tung.
Bạch Huyên kêu lên một tiếng thảm thiết, trong ánh lửa hóa thành làn khói trắng, chợt nghe tiếng ầm ầm vang động, vô số những con rắn nhỏ đỏ quạch từ trong lửa nhảy ra, thét chói tai bò khắp bốn phương tám hướng... thì ra thứ vừa mới giam cầm Thập Diệp chính là hơn trăm con rắn nhỏ này.
Trong nháy mắt thân thể lấy lại tự do, Thập Diệp triệu ra Thất Diệu Kiếm ý hung hăng đâm vào nguc mình: "Xuy một tiếng, chảy ra dòng dịch đậm màu xanh biếc, thứ lạnh lẽo dán trên lồng nguc mềm oặt xuống, Thập Diệp giựt ra một con vật dài ngoằn trơn nhẵn hung hăng ném đi.
Là một con rắn đỏ thô to, Thất Diệu Kiếm đâm thủng bảy tấc, huyết tương màu xanh biếc chảy ra đầy đất.
Dưới chân Thập Diệp không vững, hô hấp dồn dập, hắn nhanh chóng lấy bùa giải độc và bùa cầm máu ra dán vào nguc, đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Sơn cốc yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, rõ ràng là không có gió, thế nhưng đám cỏ dưới chân lại không ngừng lắc lư, dưới gốc cỏ có thể nhìn thấy bóng rắn màu đỏ như ẩn như hiện.
Đây chẳng phải là Ổ Sâu gì sất, căn bản chính là một cái Ổ Rắn.
Càng tệ hơn chính là, Thập Diệp không nhìn thấy Bạch Huyên, cũng không thấy Cỏ tinh và Dạ Du thần.
Quả nhiên, Bạch Huyên vừa rồi chỉ là ảo giác.
Khi nào thì vào ảo cảnh?
Khi nào thì Bạch Huyên biến mất?
Khi nào thì Cỏ tinh và Dạ Du thần cũng biến mất không còn bóng dáng?
Thập Diệp quả thực một chút cũng không nhớ ra.
Biển cỏ xung quanh không gió mà động, tiếng kêu khàn khàn mai phục dưới rễ cỏ, Thập Diệp định thần, gọi ra huyền quang hộ thể bao quanh người mình, lại b4n ra một vòng viêm hỏa chú bao bọc xung quanh, trong hỏa quang, xà ảnh cuồng loạn chạy tứ phía, mùi máu tanh tỏa ra bốn phía.
Thập Diệp khom lưng quan sát thi thể rắn đỏ trên mặt đất, so với với rắn hoa cải bình thường không khác nhau bao nhiêu, vảy da ửng đỏ, trên bụng có đốm đen trắng, đầu vuông, đuôi rất nhỏ giống như sợi chỉ.
Đó là Nhiêm Trùng!(*)
Trong Thất Tinh Quán Tàng Thư Các có một quyển thư tịch còn sót lại, tác giả tên sách cũng không biết là gì, trong đó có nửa trang ghi chép về loại yêu vật này: [Nơi ngàn vạn loài rắn sống thành bầy đàn, giao phối lộn xộn trên thi thể lạnh lẽo, trong trăm trứng chỉ sinh một trứng lạ, vật nở ra từ trứng đó được gọi là Nhiêm Trùng, thân đỏ bụng đen trắng, giống rắn nhưng không phải là rắn, thích nước sợ lửa, uống nước trái Kỳ Lân, tính tình d4m duc nhất...".
Mồ hôi lạnh toàn thân Thập Diệp đều dựng cả lên, đột ngột đứng lên, trái tim đập điên cuồng, tựa như lửa đốt.
Hắn tự nhận bản thân mình định lực vô cùng lớn, giống như vừa rồi vẫn có thể thoát ra được, nhưng lại nghĩ đến nếu như Bạch Huyên bị những con Nhiêm Trùng này quấn lấy... chỉ mới nghĩ tới Bạch Huyên cũng sẽ giống như mình bị, bị... Đừng, đừng hoảng sợ! Bạch Huyên là người của thần tộc, lại có thần quang hộ thể, cho dù không đầy đủ cũng sẽ không giống phàm nhân như hắn... mới là lạ á!
Thập Diệp căn bản không tỉnh táo lại được, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng mạnh, cổ họng khô khan, hàm răng run rẩy. Hắn rút ra hai tấm bùa ngự gió dán ở mắt cá chân, vù một tiếng bay lên giữa không trung, chú kim quang huyền quang hộ thể phản chiếu sắc mặt hắn xanh mét của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!