Biểu cảm của mấy người Tr4n gia này hình như có chút quen mắt.
Nửa tháng trước, Thập Diệp đi ngang qua một thôn nọ, khi ấy thôn trưởng của thôn đó bệnh nặng đã đến giai đoạn hồi thiên, không đến mấy ngày liền tắt khí mà chết. Ngày diễn ra tang lễ, những thôn dân kia cũng giống như người nhà Tr4n gia hiện giờ, ngoài mặt thì bi thương, nhưng trong ánh mắt không có chút lệ nào, thậm chí còn ẩn giấu một tia vui mừng.
Thập Diệp sau này từ trong lời của những thôn dân kia biết được, thôn trưởng kia ỷ vào thế lực dòng họ lớn trong thôn, chuyên đoạn độc hành, thôn bá một phương, thậm chí mỗi khi trong thôn có người trẻ tuổi thành hôn, nhất định phải đưa tân nương tử đến nhà hắn ba ngày, để cho hắn nếm thử trước, có thể nói là vô sỉ đến cùng cực. Sau đó trong thôn có một thanh niên thành thân, tân nương của thanh niên kia rất xinh đẹp, thôn trưởng kia vội đến cướp người đi, ba ngày ba đêm không bước ra khỏi nhà, ngày thứ tư trong nhà mới cảm thấy có gì đó không ổn, xông vào cửa thì phát hiện thôn trưởng kia toàn thân tr4n truồng nằm trên giường, mặt như tro tàn, một con cự xà màu cam to bằng miệng chén đang quấn quanh người hắn. Nhìn thấy người nhà thôn trưởng, con rắn kia lè lưỡi khò khè phun một hơi thật, cười lạnh một tiếng, sau đó hóa thành luồng khói biến mất.
Cho nên, việc thôn trưởng kia chết đi, đối với thôn dân mà nói, ngược lại là một chuyện đáng vui mừng.
Chẳng lẽ, Tr4n lão gia này chết đi, ba đứa con trai Tr4n gia cũng thấy rất vui mừng ư?
Tâm tư Thập Diệp thay đổi trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt lại không hề gợn sóng, nói: "Chư vị, bần đạo cảm thấy cái chết của Tr4n lão gia rất kỳ lạ, cho nên có mấy vấn đề cần hỏi thăm mọi người một chút?"
Lời vừa nói ra, giống hệt như đâm vào tổ ong vò vẽ, ba đứa con trai và ba người con dâu của Tr4n gia thoáng cái nhảy dựng lên, hét lớn rồi vọt tới.
- "Ngươi cảm thấy kỳ lạ? Mẹ nó ta còn cảm thấy kỳ lạ đây này! "
- "Lão gia nhà ta thân thể cường tráng, thầy bói đều nói có thể sống đến trăm tuổi, vì sao đột nhiên lại chết đi?!"
- "Đều là đám giang hồ lừa đảo đáng chết các ngươi hại chết người!"
- "Cha ơi cha, cha chết thật thảm quá đi!"
- "Là các ngươi hại chết cha ta, ta muốn đám lừa đảo các ngươi giết người phải đền mạng!"
Ba người con dâu thét la gào khóc chói tai, ba đứa con trai ầm ầm ĩ ĩ, nước miếng nước mồm phun đầy mặt, Thập Diệp chưa thấy qua loại trận chiến này, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào, thẳng đến khi bị kéo lấy y phục mới phản ứng lại. Vội vàng giải thích: "Bần đạo không phải là... Việc này còn phải điều tra... Trong đó nhất định có ẩn tình —— dừng tay! "
Vạt áo của hắn bị kéo, lộ ra nội sam bên trong, cũng không biết là ai cư nhiên còn thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc vào ở thắt lưng hắn một cái, lông tơ khắp người Thập Diệp dựng đứng cả lên, thi triển toàn bộ bí kíp Cửu Thiên Bát Phong Bộ chạy trối chết ra khỏi cổng lớn.
Đào Cảnh cùng Bạch Huyên ngồi trên bậc thềm, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thập Diệp.
Đào Cảnh: "Ái chà! "
Bạch Huyên: "Công phu tuyệt thật. "
Người Tr4n gia vọt ra, mắt đỏ quành quạch lông mày dựng thẳng, miệng điên cuồng la hét, phảng phất muốn đem ba người trước mắt c4n xé cho tan nát, rồi nuốt vào trong bụng.
- Còn có hai tên lừa đảo các ngươi, cá mè một lứa cả!
- Đánh chết các ngươi!
- Báo quan báo quan, mấy tên lừa đảo coi mạng người như cỏ rác, nhất định phải đền mạng cho cha ta!
Ba người liếc nhau, sự ăn ý trước nay chưa từng có đột nhiên nảy ra, mỗi người thi triển sở học bình sinh, bay lên nóc nhà, trốn biệt."Ta nói ngươi cũng thật vô năng quá đi, đường đường là đệ tử Thất Tinh Quán, thế nhưng lại để bách tín tầm thường đuổi theo tới tận mấy con phố. Thật sự là mất hất mặt của Trạch Thần rồi!" Đào Cảnh vỗ đùi nói.
Thập Diệp liếc mắt nhìn Đào Cảnh, hắn để chân tr4n, đầu ngón chân trắng trẻo non nớt, nhìn giống hệt như một cây củ cải nhỏ.
Đường đường là tổ sư phái Mao Sơn, cũng chạy trối chết đến mức giày cũng rớt mất, thế mà còn không biết xấu hổ nói hắn?
Đào Cảnh cong cong ngón chân lại, rồi nhìn về phía Bạch Huyên: "Còn ngươi——"
Bạch Huyên xua tay: "Làm thế nào ta có thể động thủ với những người phàm tr4n được."
Thập Diệp: "..."
Khẩu khí của người này thật lớn, cũng không sợ gió thổi qua bay luôn đầu lưỡi của hắn luôn hay sao.
Thời gian giữa trưa, mặt trời chói chang, mọi người đều bị nắng chiều đến mức choáng váng. Các tiểu thương bày hàng đều đang nằm dưới tàng cây hóng mát, hơi nóng bốc lên từ phiến đá rêu xanh khiến cho cả con hẻm đều cảm thấy buồn ngủ.
Một đường chạy trốn khỏi Tr4n trạch... À không, là rút lui, rẽ trái rẽ phải, lại đến một ngôi chợ, người nhà Tr4n gia đuổi theo đến nửa phố, cuối cũng buông tha ngừng đuổi đánh, ba người họ mới có thể ở chỗ này thở d0c.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!