"Ngươi đang nhìn gì vậy?" Bạch Huyên lau mồ hôi trên thái dương: "Có gì trên mặt ta sao?"
[Nhìn ngươi đó]
Thập Diệp suýt nữa đem những lời này thốt ra, may mà ở khắc cuối cùng đã hoàn hồn, đem hai chữ này nuốt trở về lại.
Chỉ trong một phút hoảng hồn, Bạch Huyên trước mắt hắn tựa hồ lại khôi phục hình dáng như bình thường. Ánh sáng trên người hắn chỉ là thần quang đơn giản nhất, ngoại trừ sáng hơn một chút so với bình thường thì cũng không có gì đặc biệt, càng không có khả năng so sánh với mặt trăng.
Thập Diệp cảm thấy ước chừng là do thời gian chết của mình sắp tới, mà ma xui quỷ khiến lại nhìn lầm...
Ma xui quỷ khiến...
Từ này không biết tại sao lại làm cho miệng lưỡi hắn trở nên khô rát, hầu kết Thập Diệp khẽ động, sau đó vội vàng chuyển đề tài: "Chuẩn bị như thế nào rồi?"
Bạch Huyên: "Lý Thu Đồng lát nữa sẽ đến tập hợp. Dân chúng đều đã đi chuyển đến miếu Quan Đế, ở đó có Tứ Trà và Cỏ tinh trấn thủ, hơn nữa còn có trận pháp của ngươi, hẳn là vấn đề không lớn."
Thập Diệp gật đầu: "Không biết có thể chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng. "
Bạch Huyên gật gật đầu, lại ngửa đầu nhìn Thất Diệu kiếm trên trời, khuôn mặt sáng ngời phản chiếu kiếm quang, lông mi ở dưới mí mắt rậm rạp. Đột nhiên, lông mày hắn khẽ động, quay đầu nhìn lại, cong cong khoé mắt mỉm cười.
Thập Diệp bối rối dời ánh mắt.
Bạch Huyên kề sát vào, quỷ mục màu đỏ lóe lên không ngừng: "Thập Hoa đạo trưởng, hôm nay ngươi cứ nhìn chằm chằm ta, có phải cảm thấy ta... "
Hô hấp Thập Diệp tựa như ngừng lại, ánh mắt không tự chủ được lại dời đến trên mặt Bạch Huyên, nhìn đôi môi hắn đang khẽ động, nói... nói... một tràng: "Ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, một bụng sách vở, phong hoa tuyệt đại, chân thành thiện lương, ha ha ha ha! "
"Ừ." Thập Diệp nói.
Tiếng cười của Bạch Huyên đột nhiên dừng lại, thay vào đó bị nước miếng sặc đến ho khan kịch liệt, tròng mắt đều muốn ho cả ra ngoài: "Ngươi ngươi ngươi, khụ khụ, ta biết rồi, ngươi bây giờ là Lý Thu Đồng giả trang đúng không?!"
Thập Diệp không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Huyên.
Khuôn mặt của Bạch Huyên đỏ bừng một cách đáng ngờ.
"Bạch Huyên, ta... miệng lưỡi vụng về, không giỏi giao tiếp với người khác, ngươi là... bằng hữu đầu tiên của ta." Thập Diệp nói rất chậm, thậm chí có chút lắp bắp, hắn thật sự không rành nói những lời này, nhưng hắn sợ nếu bây giờ không nói, thì sau này sẽ không có cơ hội nói ra miệng khi còn sống.
Biểu cảm của Bạch Huyên thay đổi: "Này này, sao đột nhiên nói những điều này, nghe có vẻ không may mắn lắm đâu nha."
"Tuy rằng ta cho rằng ngươi hoàn toàn không thể với đến được ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, một bụng sách vở, phong hoa tuyệt đại."
"Này!"
"Nhưng nếu là ngươi..." Thập Diệp dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ta nguyện ý để cho ngươi câu hồn đoạt phách, cùng ngươi đi đến Hoàng Tuyền."
(Yes I do, anh nguyện ý giao linh hồn này cho em, anh nguyện ý chết cùng em... Thiệt tui ngó thế nào cũng thấy anh Diệp nào đó đang thả thính là sao nhỉ, qua đã nghĩ đến tuần trăng mật luôn rồi mà).
Gió nổi lên, trận mạch Phù Hộ trên bầu trời nhẹ nhàng run rẩy, rắc huỳnh quang như vàng, như ảo rơi trên bạch bào, rực rỡ tựa như cầu vồng, rơi vào chiếc trâm Khô Mộc Phùng Xuân của Thập Diệp, khẽ ngâm nga như lời ca.
Lưu quang trong đôi mắt đỏ của Bạch Huyên lấp lánh, hắn nhếch khóe miệng, vươn nắm đấm về phía Thập Diệp: "Nhất ngôn ký xuất... "
Thập Diệp nắm tay lại nhẹ nhàng chạm vào nắm tay y: "Nhất định không thay đổi. "
Bạch Huyên bật cười, vung tay một cái, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thanh đao màu đen, nhìn tạo hình chính là làm từ giấy của dân chúng ban ngày, lúc này trong tay Bạch Huyên, đã biến thành lưỡi đao sắc bén với hàn quang b4n ra bốn phía.
Gió lạnh thấu xương cuốn lên áo Thập Diệp, hắn và Bạch Huyên tựa lưng vào nhau, bàn tay lướt qua không khí, những chỗ lòng bàn tay lướt qua, bùa chú màu vàng lóe lên ánh sáng xếp thành trận hình bát quái, trên không trung ống tay áo tung bay phần phật, Lý Thu Đồng và nhóm Hoạ Bì yêu bay đến, trong tay mỗi người đều có thêm một quyển thẻ tre.
Trận mạch rúng động càng ngày càng kịch liệt, có thể nhìn thấy Thất Diệu kiếm quang bốn phía tràn ra những oán tinh không thành hình, mặt ngoài trận Phù Hộ bắt đầu loang lổ xuất hiện những lỗ hổng, từng quỷ trảo xấu xí dò xét tiến vào, kẽo kẹt làm lay động kết giới, có mấy trăm con, không, hơn vạn con tiểu quỷ, rậm rạp trải rộng khắp trận pháp Phù Hộ.
Bạch Huyên nuốt nước miếng: "Các huynh đệ, trận chiến hôm nay, không thành công thì thành nhân!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!