Thực sự vô cùng lúng túng.
Nhưng nếu bây giờ buông tay ra, chẳng phải chứng tỏ suy nghĩ trong lòng hắn không thuần khiết, nhưng nếu không buông tay... Thập Diệp có chút hoảng hốt.
Nực cười, hắn rốt cuộc đang hoảng hốt cái gì?
Thất Tinh Quán quán quy: không làm việc trái lương tâm thì sợ gì quỷ gõ cửa.
Lòng hắn chính trực, vốn không có gì đáng để cảm thấy hoảng hốt cả
Thập Diệp ngưng thần định tâm, cơ thể hơi cứng ngắc, tận lực dịch thân thể của mình cách Bạch Huyên xa ra một chút, bình tĩnh nói: Pháp lực.
Cổ tay Bạch Huyên run lên, tử phù lơ lửng giữa không trung, huỳnh quang chớp động, ngón trỏ ngón giữa của Thập Diệp và Bạch Huyên dán vào nhau một chỗ, đầu ngón tay ngưng tụ ra ánh sáng, trên không trung vẽ ra một chú văn tựa nước chảy mây trôi, vèo một cái bay vào trong ánh sáng của bùa chú.
Trong thoáng chốc, hoa hoang tràn ngập, một đạo ánh sáng màu đen nổi lên, dịch khí cùng chú quang giao nhau quấn quýt rồi ngưng tụ lại, tạo thành một cây nấm khổng lồ phát ra ánh sáng, chú quang rải rác trên không trung bay múa tựa chiếc tử bào bay tán loạn trong gió, phản chiếu lên trán Bạch Huyên như dải lụa trắng.
Thập Diệp buông tay Bạch Huyên ra, lui về sau nửa bước. Lòng bàn tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cơ thể lạnh lẽo của Bạch Huyên, cũng không biết tại sao, nhiệt độ kia ở trong tay hắn trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Biểu cảm của Bạch Huyên cũng có chút kỳ quái, nhìn đông ngó tây, chỉ là không đặt lên người Thập Diệp, dường như đang cố tìm kiếm gì đó để nói.
"Có lẽ là phong ấn được rồi nhỉ"
Ừm.
Hiệu quả cũng được.
Ừm.
"Lại đi tìm điểm dịch khí khác ha?"
Ừm.
"Vừa rồi tay ngươi có chút nóng, có phải là bị sốt rồi không?"
......
Thập Diệp nhắm mắt lại, quay đầu bỏ đi.
Lần này hắn không những bị bỏng tay, mà còn bị bỏng mặt.
Tứ Trà mang theo Cỏ tinh nhảy tới: Thế nào thế nào?!
"Tạm thời không có gì đáng ngại, chỉ là trong trấn sợ còn có những nơi bi dịch khí rò rỉ ra khác nữa, phải điều tra ra cho bằng được."
Thanh âm của Thập Diệp rất bình tĩnh, nhưng trái tim hắn đang đập loạn hơn lúc nào hết, may mà bóng đêm tối tăm, người khác nhìn không rõ sắc mặt của hắn, nếu không... quả thực rất mất mặt.
Tiểu Sơn!
Hoàng tướng quân đột nhiên hét lớn:
"Thập Diệp đạo trưởng, Bạch Huyên đại nhân! Các ngươi mau đến xem một chút."
Chúng quỷ binh tản ra, Hoàng tướng quân xách Từ Tiểu Sơn vọt tới, Từ Tiểu Sơn vẻ mặt buồn bã, số lượng hồ lô đen trên đầu hắn đang tăng lên nhanh chóng, sau đó theo hắc tuyến trên đỉnh đầu lần tách ra.
"Có dịch khí đang đến rất gần! Coi chừng!" Bạch Huyên hét lớn.
Mọi người kinh hãi đến thất sắc, quay lưng lại với nhau thành một vòng, Tứ Trà ngồi xổm trên đầu Bạch Huyên, cái đuôi xù lên.
Gió đêm vù vù, khu rừng đen không có ranh giới, một mùi hôi thối khó diễn tả lan tới, trong đó còn xen lẫn mùi thơm nồng đậm, rất thơm cũng vô cùng hôi thối dung hợp lại một chỗ, làm cho người ta cả thấy chóng mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!