Thập Diệp là lần đầu tiên thi triển huyết chú, tuy rằng tối qua hắn đã âm thầm mô phỏng hơn mười lần ở trong đầu rồi, cơ hồ là nhắm mắt cũng có thể hoàn thành, nhưng mà chú pháp này có uy lực vô cùng lớn, cho nên vẫn không thể không thận trọng được.
Ngón giữa và ngón trỏ của Thập Diệp đều dính đầy máu, đầu tiên hắn ở giữa không trung vẽ một chuỗi thanh tâm chú đơn giản nhất, chú văn màu huyết sắc lơ lửng thành hình vòng tròn vây xung quanh người Thập Diệp, chú quang rơi ải rác trên người hắn, Thập Diệp chỉ cảm thấy như linh lực bị rót vào một dòng suối, toàn bộ thân thể tựa như thoát thai hoán cốt, mắt nhìn xuyên suốt cả hư trung, tai nghe rõ ràng được hết thảy.
Thập Diệp cuối cùng cảm thấy tâm ít nhiều, quả nhiên giống như hắn dự liệu.
Tinh Nhi nghiêng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào kim quang lưu lại trên không trung.
Thập Diệp: "Vui không? "
Tinh Nhi: "Ô ô a ô! "
"Ta tặng con mấy cái được không?"
"A ô a ô ô!" Tinh Nhi liên tục gật đầu.
Thập Diệp nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ngưng tụ huyết châu ở vị trí cách Tinh Nhi sáu tấc, tỉ mỉ quan sát, chú văn nhỏ như sợi tóc lướt qua không khí, rồi loé sáng lên.
Thập Diệp viết rất cẩn thận, Tinh Nhi tuổi còn quá nhỏ, hắn nhất định phải khống chế chú lực một cách chính xác nhất, nếu nặng quá e là sẽ tổn thương đến hồn thể của Tinh Nhi, mà nhẹ quá thì lại sợ không có hiệu quả, may mà huyết chú này là lấy máu hắn làm dẫn, cho nên tương thông với hắn, huyết văn cơ hồ có thể chuyển động theo tâm ý hắn không sai lệch chút nào, điều này đối với Thập Diệp mà nói thật đúng là một việc vui mừng ngoài ý muốn.
Chú văn tinh tế kéo dài nhảy nhót xung quanh Tinh Nhi, chúng nó tựa hồ cũng hiểu được phải làm thế nào thì Tinh Nhi mới thấy yên tâm không chút phòng bị, vặn vẹo một cách rất hoạt bát đáng yêu, Cỏ tinh cũng nhảy nhót xung quanh chú văn, Tinh Nhi xoay vòng tại chỗ, cười khanh khách.
Bàn tay của Thập Diệp rất ổn định, đầu ngón tay nhẹ nhàng tựa như chim ruồi, nắm chặt, rút, kéo, xoay, xoay, xoay, bay, dừng – huyết chú nối liền, hoàn toàn bay lên giữa không trung, phát ra tiếng "ông ông" khẽ khàng, dần dần dệt thành một tấm bùa thanh lọc rộng lớn, là chú văn Thập Diệp chưa từng thấy, chú văn lưu chuyển như nước, lại sáng ngời như trăng, vô cùng xinh đẹp, ở trên không trung duyên dáng giãn ra, giống như một đôi cánh lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tinh Nhi nhảy nhảy lên, giơ hai tay lên cao, muốn chạm vào đám bùa chú kia.
Thập Diệp thu ngón tay lại: "Tinh Nhi, muốn cái này sao? "
Tinh Nhi: "A ô ô! "
"Cỏ tinh!" Thập Diệp khẽ gọi một tiếng, Cỏ tinh hiểu ý liền nhảy l3n đỉnh đầu Thập Diệp, rất nhanh sau đó ngón tay Thập Diệp giơ tay bấm quyết: "Ngày đốt xích hỏa, đêm lạnh như sương, gió bốn mùa, nước bát hoang, thiên địa một mảnh trống rỗng, cấp cấp như luật lệnh! "
Tinh lọc chú vù một cái bao bọc lấy cả người Tinh Nhi, chú văn tựa như ánh sáng mặt trăng kéo dài hệt tơ lụa dung nhập vào làn da của Tinh Nhi, chảy vào huyết mạch, cuối cùng hợp thành một thể với thần quang bao bọc bên ngoài thân thể của Tinh Nhi.
Tinh Nhi sững sờ nhìn hai tay bạn mình, a lên một tiếng.
Thành công rồi sao? Thập Diệp không quá xác định, trước mắt hắn bây mọi thứ đều bắt đầu tối lại, đã không cách nào thấy rõ trạng thái thần quang của Tinh Nhi nữa, Cỏ tinh đột nhiên kêu to, liều mạng nhảy lên đụng vào đầu hắn, Thập Diệp lúc này mới phát hiện, máu của hắn tựa hồ như bị thứ gì đó dẫn ra ngoài, đang chảy không ngừng, không bao lâu đã nhuộm đỏ một mảng lớn trên mặt đất, nhưng hắn lại không hề phát giác ra, miệng vết thương đã không cảm giác được đau đớn nữa rồi.
Thập Diệp nhanh chóng xé một góc áo cột bàn tay lại, sau đó lấy ra ba lá bùa cầm máu dán lên miệng vết thương, tốc độ máu chảy có chậm hơn một chút, nhưng không cách nào cầm máu hoàn toàn được.
Linh lực của hắn theo dòng máu chảy ra ngoài, kết giới huyền quang đặt ở bốn phía lúc trước rất nhanh đã bắt đầu trở nên tán loạn, Thập Diệp có hơi hoảng sợ, nhớ tới hàng chữ nhỏ đằng sau huyết chú.
[Huyết chú là cấm thuật của Thất Tinh Quán, trừ khi tính mạng ngàn cân treo sợ tóc, còn không thì không được dùng đến, vì nếu bị phản phệ, bản thân ắt gặp tai họa, thậm chí sẽ bị trời phạt. Hãy thận trọng]
Vốn hắn cho rằng chỉ là hao tổn linh lực thôi, không nghĩ tới lại là không cách nào cầm máu được.
"A ô a ô! Tinh Nhi chạy tới, muốn chạm vào tay Thập Diệp lại không dám, nước mắt gấp gáp đảo quanh, Cỏ tinh nhảy nhót lung tung tại chỗ, lại nhìn về phía Tinh Nhi chi chi chi chi một trận, Tinh Nhi giống như nghe hiểu, gật đầu lia lịa, sau đó Cỏ tinh tựa như châu chấu nhảy về phía con đường lên núi.
"A ô a ô!" Tinh Nhi chỉ vào phương hướng Cỏ tinh rời đi, lại tiếp tục khoa tay múa chân, Thập Diệp hiểu rồi, Cỏ tinh tám phần là đi tìm Bạch Huyên đến giúp đỡ.
Tinh Nhi ngồi xổm bên cạnh hắn một tấc cũng không rời, đôi mắt to đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thập Diệp.
"Không sao đâu " Thập Diệp khoanh chân ngồi xuống đất: "Nghỉ ngơi một lát là được thôi. "
Tinh Nhi chạy vào trong vườn, không biết từ đâu tìm được cái xẻng gỗ nhỏ bắt đầu đào hố, một bên đào một bên còn ô ô a a an ủi Thập Diệp.
Thập Diệp hơi giật mình, không khỏi bật cười.
Tinh Nhi phỏng chừng cho rằng hắn và Cỏ tinh là một loại, chỉ cần đào một cái hố chôn vào, tưới chút nước là sẽ khoẻ lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!