[Đám tiểu nhân ở nơi nào, dám đến giương oai trên địa bàn của Bản Thần Quân?! ] Trong miệng Quan Đế gia phun ra khói trắng nồng đậm: [Bổn thần quân nhất định phải trị các ngươi hình phạt sét đánh! ]
"A a a a a a, Quan Đế gia tha mạng!"
"Chúng ta là bị bức ép, thật sự không cố ý mạo phạm đến lão nhân gia ngài!"
"Rút lui rút lui!"
Đám gia đinh quỳ xuống đất, liên tục dập đầu.
Lão quản gia sợ tới mức rớt bệt xuống mặt đất: "Lão lão lão lão gia, lại lại lại tới nữa rồi! "
Sắc mặt Tiền lão gia trắng bệch, tay cầm rèm kiệu run rẩy không ngừng: "Sợ, sợ cái gì, đạo trưởng nói, đây bất quá là chướng nhãn pháp mà thôi, đều lên hết cho ta... "
Hắn còn chưa nói xong một câu, mặt Quan Đế gia liền đanh lại, râu ria uy vũ, một đám hỏa tinh xẹt ra trên không trung, miệng phun sương mù dày đặc giận dữ quát: "Gi3t ch3t ngươi!
Chiếc kiệu nổ tung, Tiền lão gia ùng ục lăn ra, đầu dính đầy bùn đất, kéo cổ họng thét chói tai: "Đạo trưởng, cứu mạng! "
Lời nói ra lúc chậm lúc nhanh, Thập Diệp chỉ cảm thấy nguc mình chấn động, Tụ Khuê bàn bay ra, Thất Diệu kiếm ý ngay ngắn chỉ về phía bầu trời, một đạo bùa chú thật lớn từ trên trời giáng xuống, nện lên trán Quan Đế gia.
Quan Đế gia nổi giận đùng đùng gầm lên, lắc lắc đầu, chú quang b4n ra bốn phía mặt đất, dấy lên một vòng hỏa quang đem hắn vây lấy ngay chính giữa.
"Đệ tử đích truyền đời thứ bốn mươi tám của Thất Tinh Quán Tố Thanh đạo trưởng ở đây, yêu nghiệt phương nào, còn không nhanh chóng hiện hình!" Một gã đạo sĩ đạp không mà tới, trên tay cầm phất tr4n chắn trước người Tiền lão gia, đạo bào bay múa, phất tr4n lượn lờ, tông vô cùng uy phong.
Bạch Huyên ngạc nhiên: "Đồng môn của ngươi? "
Thập Diệp cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, vị đạo sĩ trước mắt này ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi,
mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí, đạo bào màu xanh toả sáng, đôi giày không nhiễm một hạt bụi, vớ trắng như tuyết, nhất là thanh phất tr4n trong tay hắn, tinh quang b4n ra bốn phía, vừa nhìn đã biết là giá trị không nhỏ.
Thập Diệp lắc đầu: "Không biết. "
Bạch Huyên: "Giả mạo? "
"Ừm."
Bạch Huyên nhướng mày: "Nhìn bộ quần áo này của người ta, ngươi không cảm thấy cách ăn mặc của ngươi quá nghèo nàn rồi sao? "
"......"
"Đạo trưởng! Cứu tôi! "Tiền lão gia tay chân luống cuống bò lên trước, biểu cảm như muốn ôm đùi nhưng lại không dám ôm.
Đạo trưởng Tố Thanh vung phất Phất Tr4n: "Tiền thí chủ yên tâm, yêu nghiệt này tuy rằng có chút đạo hạnh, nhưng không phải là đối thủ của ta, ngươi lui về phía sau một chút, chớ để ngộ thương đến ngươi. "
Đám người Tiền gia liên tục lăn qua một bên.
Quan Đế gia ở trong vòng lửa phát ra một tiếng gầm giận dữ, bạch quang ầm ầm bốn phía cường ngạnh áp chế chú hỏa, Tố Thanh phi thân bay lên không trung, lại vung ra hơn mười đạo bùa chú, chú quang như gai nhọn từ sáu phương hướng trên, dưới, trái, phải, trước, sau b4n ra, lông mày râu ria của Quan Đế gia điên cuồng tung bay, toả ra ánh sáng rất giống với màu sắc và thi chú của Bạch Huyên, chỉ là kết cấu không đủ thuần túy, tựa hồ bên trong xen lẫn một ít sợi tơ kỳ quái.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, hắn tựa hồ nghe được tiếng thở d0c của loài dã thú.
Chú quang cùng minh quang uy lực bất phân cao thấp, ở trên không trung công kích lẫn nhau, khí tức áp đảo khuếch tán ra từng vòng, khiến cho không khí xung quanh điên cuồn gào thét, cát bay đất cuốn, tất cả mọi người đều nằm sấp trên mặt đất, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Ngay tại thời khắc căng thẳng này, trong bụi cây có ánh sáng tựa như đom đóm yếu ớt xuất hiện, mấy tấm bùa làm bằng giấy vàng chậm rãi bay ra, ở trên không trung hình thành một kết giới mỏng manh. Gió cát sắc bén cùng hỏa quang chạm vào kết giới mỏng như cánh dế này, trong nháy mắt liền hóa thành vô hình. Ở bên trong kết giới, có hai người đứng đó, một người bạch y như tuyết, mặt mày sáng sủa, một người hắc bào cũ nát, cau có khó chịu, nhàn tản cước bộ về phía trung tâm cuộc chiến.
Mọi người hoảng sợ đến biến sắc, Tố Thanh đạo trưởng tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Bạch Huyên khoanh tay, nhìn bên này, ngó bên kia, miệng chậc chậc một tiếng: "Ta phát hiện ra một chuyện thú vị, ngươi đoán xem là chuyện gì? "
Tụ Khuê Bàn rất không ổn định, Thất Diệu kiếm ý lúc thì bắt được cảm ứng, lúc thì lại không có cảm ứng gì, đủ thứ cảm giác thay đổi một cách bất định, sau đó rất nhanh, liền mất đi phương hướng. Thập Diệp nhíu mày, thật sự không muốn đáp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!