"Thật sự phải làm như thế sao?" Bạch Huyên hỏi.
Đúng. Thập Diệp nói.
"Ta nói thế nào cũng đường đường cũng tính là Bạch Vô Thường đại nhân, làm chuyện này quá sức mất mặt rồi!"Ngươi không phải là người.Mất mặt!Mặt mũi và lấp đầy bụng, ngươi chọn cái nào?Ta là quỷ sai, không cần ăn cơm.Không thấy ngươi ăn ít chút nào đâu.
"Thập Diệp nhét cho Bạch Huyên một cây gậy trúc, từ trong tay nải rách của mình móc ra một lá cờ vải ném lên mặt Bạch Huyên:"Hoặc là ngươi đem lương khô hôm qua ngươi ăn vụng của ta nôn ra, hoặc là thành thật mà đi làm việc.Ý ngươi là mấy cái bánh sắp thiu kia sao?Bạch Huyên bất mãn:Ta là sợ ngươi ăn vào đau bụng, nên mới hi sinh tấm thân tôn quý này ra để thử độc thôi...
"Thập Diệp lại ném Cỏ tinh vào mặt Bạch Huyên:"Làm việc."
Cỏ tinh bị coi là bao cát ném đi vô cùng mất hứng, nhảy l3n đỉnh đầu Bạch Huyên nhảy loạn, vụn cỏ rơi đầy trên đỉnh đầu Bạch Huyên, nhìn giống như bị đội một chiếc mũ có màu sắc không ra gì.
Bạch Huyên túm lấy Cỏ tinh, phủi vụn cỏ khỏi đỉnh đầu mình, miệng lẩm bẩm gì đó không nghe rõ, nhưng nhìn biểu cảm ước chừng cũng không phải là chuyện tốt lành gì, bất quá hắn cuối cùng cũng bắt đầu chịu làm việc... Lá cờ được cột lên cây gậy trúc, dựng thẳng ở ven đường, đón gió mở ra, bên trên viết mấy chữ to tướng:
"Bói quẻ bói toán, bùa chú trị bệnh, không linh không lấy tiền".
Nửa khuôn mặt Bạch Huyên giấu ở phía sau lá cờ, dáng vẻ xấu hổ không dám nhìn ai.
Thập Diệp vén áo choàng ngồi ở phía sau bàn gỗ, trên bàn gỗ nào là đồng tiền, mai rùa, giấy bùa, chu sa sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, sửa sang lại dáng vẻ một chút, đợi mối làm ăn tìm đến cửa.
Ra khỏi trấn Lăng Thủy hơn nửa tháng nay, đây là ngôi trấn đầu tiên mà bọn họ đi ngang qua, tên là An Bình, nằm ở Sơn Tùy, dân cư tuy không nhiều, nhưng phố chợ rất phồn thịnh.
Vị trí Thập Diệp và Bạch Huyên ngồi chính là ngôi chợ lớn nhất của trấn An Bình, bên trái họ là một tiệm bán thịt, chủ quán là một hán tử trẻ tuổi họ Trương, bên phải một hàng bán cá, bà chủ hơn ba mươi tuổi, nghe người ta gọi là Lưu Ngư Nương, tính cách vô cùng hào sảng, vừa nhìn thấy Thập Diệp cùng Bạch Huyên liền mặt mày hớn hở, còn cho bọn họ mượn bộ bàn ghế để bày quầy hàng.
Đối với Thập Diệp mà nói, bày sạp bói toán, bán bùa chú coi như là công việc quen thuộc, lúc mới bắt đầu quả thực có chút xấu hổ, nhưng khi một người đã đói đến đầu váng mắt hoa, thì cho dù là mặt mũi gì cũng đều bị ném ra sau đầu hết sạch.
Hơn nữa, trải qua một khoảng thời gian điều tra thị trường, Thập Diệp phát hiện nghề bói toán truyền thống này kỳ thật cũng không quá được hoan nghênh, dù sao thì đầu vào cũng quá thấp, chỉ cần là một kẻ có thể trợn mắt nói dối thì đều có bản lĩnh đi lừa gạt được, những kẻ lừa đảo không đồng đều tràn ngập khắp thị trường, dẫn đến độ tín nhiệm của dân chúng đối với việc bói toán giảm xuống rõ ràng, ngược lại Thập Diệp từ lúc bắt đầu đã coi trọng việc kinh doanh buôn band bùa chú, bởi vì dù sao hắn cũng coi như có chút hàm lượng kỹ thuật, cộng thêm bùa chú của Thập Diệp phần nhiều đều có hiệu quả kỳ diệu, một truyền mười, mười truyền trăm, chắc chắn sẽ mang lại không ít mối làm ăn.
Cho nên lần này Thập Diệp vẫn dự định tập trung vào nghề làm bùa chú, cố ý đi mua giấy vàng mới cùng bút lông, chu sa là thượng phẩm mà hắn mang ra từ trong quán, hiệu quả vẽ bùa tuyệt đối đảm bảo.
Quả nhiên không qua bao lâu, đã có mối làm ăn tìm đến cửa.
Người đến là một vị cô nương trẻ tuổi, đội mũ sa dày, vốn là cầm giỏ đến mua thịt ở quầy hàng bên cạnh, xem ra cũng rất quen thuộc với Trương đại ca bán thịt, vừa chọn thịt vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn qua sạp bói toán của Thập Diệp.
Thập Diệp ngồi thẳng tắp, khẽ gật đầu với cô nương kia.
Cô nương kia cúi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng, Bạch Huyên ở phía sau không biết vì sao dùng sức ho khan.
Thập Diệp cũng không vội, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, người bình thường đến mua bùa chú lúc đầu đều có chút do dự, dù sao thì người bình thường đều không hay tin vào những chuyện ma quái, bùa chú như thế này, bùa chú chứ đâu phải thuốc chữa bệnh, nếu không thật sự có nhìn thấy hiệu quả, thì đâu ai không muốn tiêu tiền oan.
Những lúc thế này, chẳng những không thể gấp gáp, ngược lại càng phải bình tĩnh, lấy bất biến ứng vạn biến, mới có thể làm cho người ta an tâm, nếu là quá mức nhiệt tình, ngược lại càng làm cho người ta sinh nghi ngờ.
Cho nên, Thập Diệp không nhúc nhích, chỉ ngồi ở đó, cũng không nhìn cô nương kia nữa.
Hắn không nhìn, cô nương kia mới mạnh dạn hơn một chút, còn vén tấm vải che trước mặt ngắm Thập Diệp thêm vài lần, đến lúc người bán thịt bên cạnh nói xong rồi, cô nương kia liền lấy thịt bỏ vào giỏ, đi ra ngoài hai bước chợt dừng lại, đứng một chặp, rồi quay người lại, hạ thấp mũ sa xuống ngồi ở trước bàn đối diện với Thập Diệp.
"Chào, chào đạo trưởng."
Thanh âm của cô nương kia rất mềm mại, nhất thời làm cho Thập Diệp nhớ tới món bánh đường trắng.
Bần đạo có lễ. Thập Diệp đầu tiên thi lễ.
Cô nướng kia cầm vạt áo lên vò vò, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Bạch Huyên: Hừm, khụ khụ!
Thập Diệp cũng không để ý tới hắn, tiếp tục yên lặng chờ đợi, ước chừng qua nửa chén trà, cô nương kia mới nhỏ giọng nói:
"Bùa chú của ngươi thật sự có thể chữa bệnh sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!