Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm, Vân Thường Các vừa mới mở cửa, liền nghênh đón hai vị khách nhân có chút chật vật.

Một vị là Bạch Vô Thường đại nhân mặt mày xám xịt, một người là Thập Diệp đạo trưởng toàn thân đen kịt, hai người người nào người nấy mặt xám mày tro, y phục rách rưới tơi tả, may mà tiểu nhị trong quán cũng coi như có nhãn lực, không coi hai người là ăn mày đến xin ăn mà đuổi đánh.

Chung Tinh nghe được tin tức đi đến, vừa nhìn thấy bộ dạng của hai người họ liền che miệng cười khanh khách.

"Ôi, Bạch gia, ngài đây là vừa mới lăn một vòng trong đống tro ra sao? Sao lại có làm ra được cái bộ dáng như vậy?"

Chung Tinh nhịn cười nói:

"Mau lấy nước đến cho Bạch gia rửa mặt."

Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn bưng cho Bạch Huyên một chậu nước ấm, còn rất chu đáo lấy thêm một cái khăn lau mặt, Bạch Huyên dùng nước thấm ướt khăn mặt vắt khô đưa cho Thập Diệp, còn mình thì tùy tiện tay khoác nước rửa sơ.

Chung Tinh thấy Thập Diệp cầm lấy khăn mặt Bạch Huyên đưa qua rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn đưa lên lau mặt, dùng xong gấp lại đặt sang một bên, rũ mắt không nói lời nào.

Đạo trưởng đây là?

Chung Tinh hỏi.

Thập Diệp không trả lời, nhíu chặt mày, giống như đang suy tư cái gì đó.

"Lấy hai chén đậu hũ cầu vồng đến đây." Bạch Huyên đưa mắt nhìn Chung Tinh một cái:

"Hắn không được ăn ngon thì tính tình sẽ không tốt."

Chung Tinh bật cười, kêu tiểu nhị làm hai chén đậu hũ bê lên, còn tiện thể tặng thêm hai chén sữa đậu nành lớn, hơi sữa nóng bốc lên, sắc mặt Thập Diệp quả nhiên tốt hơn không ít, múc từng ngụm đưa vào miệng.

Bạch Huyên ở bên cạnh nhìn Thập Diệp ăn, nhưng đậu hũ trong chén của mình lại hề không đụng đến, nhìn Thập Diệp sắp ăn xong, liền đưa chén kia của mình qua cho hắn.

Thập Diệp dừng một chút, tiếp tục ăn bát thứ hai.

Gương mặt của Bạch Huyên có hơi ủ rũ.

Chung Tinh thoải mái tựa vào ghế, nhìn người này lại nhìn người kia, cười nói:

"Nghe nói hôm qua có một tán tiên mới phi thăng, nguyên thân còn là một Sơn Quỷ, làm kinh động đến Thành Hoàng Thuộc của Cửu Châu Thất Mạch, chuyện này sẽ không có liên quan gì với hai người đó chứ?"

Mặt Bạch Huyên càng u rũ, phảng phất như một tiểu tức phụ vừa bị khi dễ, lẩm bẩm:

"Ta bị Mạnh bà lừa, lỗ vốn lớn rồi!"

Chung Tinh: Mạnh bà?

Vì sao? Thập Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Hắn hỏi không đầu không đuôi, Chung Tinh căn bản nghe không hiểu, nhưng Bạch Huyên lại rất tự nhiên tiếp lời, nói:

"Bởi vì Sơn Quỷ tình niệm quá nặng, trước đây chưa từng có tiền lệ thăng tiên thành công."

Thập Diệp khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, tiếp tục buồn bực ăn đậu hũ.

"Nói cho ta biết vì sao ngươi lại bị Mạnh bà lừa?" Chung Tinh thay đổi tư thế, Để ta cười chút nè.

Bạch Huyên liếc mắt nhìn nàng.

Khụ, Chung Tinh hắng giọng, đổi giọng nói,

"Để ta giúp ngươi tìm cách lừa lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!