Trong lòng Thập Diệp chợt thấy lạnh lẽo, Thất Diệu kiếm đã hóa thành một đạo ánh sáng màu băng lam đâm tới, thế nhưng có thứ gì đó còn nhanh hơn Thất Diệu kiếm, là Hắc Sơn Lão Yêu, quỷ trảo mang theo âm phong hung hăng cuốn đi trái tim Sơn Quỷ, cơ hồ là đồng thời, quỷ trảo đang nắm lấy Chu Thanh Nguyệt nhẹ nhàng bóp một cái, một tiếng rắc vang lên.
Không! Tiếng Sơn Quỷ thê lương gào lên thảm thương, nàng phi thân nhào tới, thân thể Chu Thanh Nguyệt giống như một con diều giấy đứt dây, phiêu đãng rơi xuống, máu trong nguc hắn thưa thớt văng ra khắp thiên địa, quần áo, da thịt, gân thịt, nội tạng, xương cốt bị âm phong điên cuồng cuồng xoáy thành tro bụi, quỷ hỏa đem da thịt cốt xương của hắn thiêu đốt hầu như không còn gì, cuối cùng rơi vào trong nguc Sơn Quỷ, chỉ còn một đống tro trắng mỏng manh.
"Tổ cha nó! Phong chú - khai!"Bạch Huyên giận dữ quát, đầu ngón tay xẹt qua một chuỗi chú quang sáng ngời vọt lên không trung, đỉnh đầu hắn đột nhiên xuất hiện một lá bùa trong suốt,
"Thâm hụt, nợ một trăm năm mươi hộc".
Thập Diệp túm lấy hắn, chỉ vào Thất Diệu Kiếm đang điên cuồng đâm loạn trong âm phong: Dẫn ta cùng đi.
Đây là lần đầu tiên Thập Diệp ngự gió mà đi, rất lạnh, cơn gió tựa như thanh đao cắt vào từng tấc da tr4n trụi, đạo bào bay phần phâtj phát ra âm thanh vô cùng đáng sợ, phảng phất sau một khắc thôi sẽ bị xé rách toàn bộ.
Bạch Huyên gắt gao ôm lấy vòng quanh eo hắn, giờ này khắc này, Thập Diệp cũng không để ý tư thế này có mất thể thống hay không, dù sao để tránh bị thổi bay đi, tay hắn cũng gắt gao siết chặt bả vai Bạch Huyên.
Phong chú khuấy động quỷ khí đầy trời, xung quanh bọn họ tạo thành lốc xoáy màu đen quỷ dị, mùi hôi thối xen lẫn mùi tanh quỷ dị toả ra... Thập Diệp rất nhanh liền phản ứng lại, đó là khí tức huyết nhục của Chu Thanh Nguyệt... hun đến hốc mắt Thập Diệp nóng rực như lửa đốt.
Thập Diệp phóng ra ba tấm kim quang hộ thể còn sót lại dán lên người, Bạch Huyên rút ra nửa đầu lưỡi vải của hắn, li3m hỏa chú quăng loạn ra bên ngoài, giao kích cùng quỷ khí phát ra tia lửa đen xì.
Trong ánh lửa lượn lờ, quỷ trảo nắm lấy tâm hoa của Sơn Quỷ, năm móng vuốt gian nan khép lại, cánh hoa đóng chặt bị quỷ hỏa thiêu đốt lột ra từng lớp, hào quang xung quanh oán tinh kịch liệt run rẩy, giống như trái tim của Sơn Quỷ vẫn còn đang đập.
Thất Diệu Kiếm điên cuồng xoay tròn khắp bốn phía, phảng phất nhue một chiếc Tư Nam(*) bị mất khống chế trong một từ trường khổng lồ.
(*)Nam châm
Bạch Huyên ôm eo Thập Diệp nhìn bốn phía thăm dò thế tiến công, Thập Diệp rõ ràng cảm giác được công kích của y bây giờ có chút sợ đầu sợ đuôi.
"Ngươi còn có thể khống chế Thất Diệu kiếm không?"
Bạch Huyên hỏi,
"Nhất định phải bảo vệ tim hoa của Sơn Quỷ."
Ta sẽ cố hết sức. Thập Diệp ngưng tâm tĩnh ý, hết lần này đến lần khác gọi ra Thất Diệu Kiếm.
Thất Diệu Kiếm ý tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, dần dần bình tĩnh, dừng lại trên không trung khẽ run rẩy, kiếm ý kích động vào nhịp tim của Thập Diệp, khiến trái tim hắn dần trở nên dồn dập, máu tác động vào mạch máu cùng màng nhĩ của hắn, khiến cho nó cũng không ngừng rung động.
Một quỷ trảo khác tựa hồ như phát hiện ra sự cố kỵ của Bạch Huyên, càng điên cuồng công kích, Bạch Huyên đầu đầy mồ hôi mệt mỏi chạy bán mạng, nửa đoạn đầu lưỡi ở trong hỏa chú nhanh chóng rút ngắn, hiển nhiên là chống đỡ không được bao lâu nữa, sổ nợ trên đỉnh đầu từ
"một trăm năm mươi hộc" biến thành
"hai trăm ba mươi hộc".
"Chết tiệt, sao lại khó chơi như vậy?"
Bạch Huyên hét lớn.
Đã nói là ngươi mua cái đầu lưỡi mới rồi mà không chịu nghe.
Thập Diệp mãnh liệt xoay cổ tay, Thất Diệu Kiếm ý soạt một tiếng thu hồi về trong lòng bàn tay hắn, kiếm quang giống như một cây định hải thần châm, giúp hắn ở trong phong chú ổn định thân thể.
Đạo bào đón gió bay phật lên, hai ngón tay hắn lướt qua thân kiếm, chỉ còn lại thanh chủy thủ ngắn trong nháy mắt bị kéo dài ra, biến thành thanh kiếm mỏng dài ba thước.
Một loại cảm giác kỳ diệu tràn vào thân thể hắn, giống như hiện tại hắn đã không còn là Thập Diệp nữa, mà chính là Thất Diệu kiếm, trong nháy mắt này, Thập Diệp cái gì cũng nhìn không thấy, trong mắt chỉ còn lại oán tinh màu đỏ, hắn ngược gió bay lên, đằng sau ha hình như có người nào đó đang hét lớn, nhưng hắn nghe không rõ, kiếm quang màu xanh lam phản chiếu đồng tử của hắn, hắn và Thất Diệu kiếm người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo băng lam như điện chớp đánh về phía Quỷ Trảo.
Quỷ hỏa thiêu cháy lông mày của Thập Diệp, đạo bào của hắn ở trong gió kiếm bị nghiền đến nứt ra, sức gió mạnh mẽ đè ép hô hấp của hắn, ý thức của Thập Diệp trong nháy mắt... lần này hẳn là sắp chết thật rồi đây...
A! Một tấm bùa màu tím khổng lồ nở rộ trước mắt hắn, chú văn dấy lên ngọn lửa màu trắng bao bọc toàn thân Thập Diệp, ánh lửa tựa như lông vũ của tiên hạc, xinh đẹp đến mức khiến người ta phải hoa mắt.
Thập Diệp lại có thể hít thở rồi, hắn hoảng hốt ý thức được đây là pháp thuật của Bạch Huyên, tim hoa được bao bọc bởi oán tinh đang ở trước mắt, ngọn lửa màu trắng quấn quanh Thất Diệu Kiếm, kiếm quang hung hăng bức tới, tâm hoa rực rỡ nở rộ, oán tinh sáng ngời bay thẳng về phía chân trời, một tấc Thất Diệu Kiếm ý tách ra khỏi thân kiếm, từ dưới bổ lên xông vào các oán tinh, tinh thể màu đỏ quấn quanh kiếm ý băng lam, ở trong cơn gió mạnh mẽ hóa thành tro bụi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!